Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm
Chương 37
2024-11-01 13:00:55
Trưởng thôn lạnh lùng quát: “Câm mồm, còn dám kêu gào, tôi cho người bắt bà đi nhốt lại. Dám to gan mua bán hôn nhân, sợ không có cơm ăn, có muốn nếm thử cơm tù mấy năm không?”
Lý Gia Anh vừa nghe đến cơm tù, lập tức ngậm miệng.
Thôn dân thấy bà ta thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, trong lòng không khỏi khinh thường. Ai nấy âm thầm nhắc nhở bản thân, sau khi về nhà nhất định phải dặn dò người nhà tránh xa cái nhà này ra, đúng là đồ khốn nạn.
“Cho thì cho, hôm nay chia luôn, mau cút khỏi đây cho khuất mắt tôi.” Lý Gia Anh hung hăng nói xong, liền đi vào nhà.
Bà ta lấy 2000 đồng Khương sẹo cho ra, cực kì tiếc rẻ đếm ra 500 đồng, rồi cầm tiền đi ra.
“Hừ, cho bà.” Lý Gia Anh trừng mắt nhìn bà Vương, sau đó cố ý ném tiền xuống đất.
Bắt nạt người à? Hổ không gầm thét, tưởng tôi là mèo bệnh hay sao!
Thư Mạn chắn trước mặt bà Vương, lạnh lùng nói: “Nhặt lên!”
“Tao không nhặt, muốn lấy thì lấy.” Lý Gia Anh bày ra vẻ mặt mặc kệ.
“Được, trưởng thôn, chúng cháu không cần tiền nữa, cháu muốn tố cáo bọn họ mua bán hôn nhân, bắt bọn họ lại đi.” Thư Mạn thản nhiên nói.
Thư Đại Vĩ hoảng hốt, giơ tay tát Lý Gia Anh một cái: “Bà là thứ phá nhà phá cửa, mau nhặt lên cho tôi!”
Lý Gia Anh ôm mặt, uất ức không thôi, bà ta không muốn nhặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Thư Đại Vĩ, bà ta lập tức sợ hãi, đành phải nhịn nhục nhặt từng tờ tiền lên.
“Mẹ, là con không đúng, mẹ cầm lấy tiền đi.” Lý Gia Anh cố nén lửa giận, nhỏ giọng nói.
Bà Vương lạnh lùng, nhận lấy tiền, nói: “Từ nay về sau, tôi không phải mẹ cô, đừng gọi tôi như vậy, tôi không có đứa con dâu như cô.”
Lý Gia Anh không ngờ bà Vương lại làm mình mất mặt như vậy, bà ta tức giận mắng: “Không gọi thì không gọi, bà già chết tiệt, sau này tôi còn gọi bà là mẹ, tôi là đồ chó đẻ.”
Mọi người nghe xong, đều cười ha hả, hỏi: “Thư Đại Vĩ, sau này cậu còn gọi bà Vương là mẹ nữa không? Gọi là đồ chó đẻ đấy.”
Mặt Thư Đại Vĩ đen như muốn nhỏ ra mực, giáng một cái bạt tai vào mặt Lý Gia Anh, mắng: “Cút vào nhà cho tôi, mất mặt xấu hổ.”
Lý Gia Anh bị ăn một cái tát, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lại không dám làm gì, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay trở về phòng.
Thấy chuyện lớn đã định, Thư Đại Vĩ quay người vào nhà khiêng mấy bao gạo ra, đặt lên xe bò, sau đó theo lời trưởng thôn, thu dọn nồi niêu xoong chảo ra, đặt trên đất.
“Được rồi, những thứ này đều cho mấy người, sau này ai lo nhà nấy.” Thư Đại Vĩ nói xong, mặt sa sầm trở về phòng.
Trưởng thôn thấy nhà đã chia xong, liền nói với mọi người: “Mọi người, giúp chuyển đồ sang đầu thôn phía tây. Thím Trương, phiền bà dẫn mấy người tới giúp Thư Mạn thu dọn đồ. Những người khác rảnh rỗi thì đến đầu thôn phía tây giúp sửa sang nhà cửa.” Trưởng thôn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều bắt tay vào việc.
Lý Gia Anh vừa nghe đến cơm tù, lập tức ngậm miệng.
Thôn dân thấy bà ta thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, trong lòng không khỏi khinh thường. Ai nấy âm thầm nhắc nhở bản thân, sau khi về nhà nhất định phải dặn dò người nhà tránh xa cái nhà này ra, đúng là đồ khốn nạn.
“Cho thì cho, hôm nay chia luôn, mau cút khỏi đây cho khuất mắt tôi.” Lý Gia Anh hung hăng nói xong, liền đi vào nhà.
Bà ta lấy 2000 đồng Khương sẹo cho ra, cực kì tiếc rẻ đếm ra 500 đồng, rồi cầm tiền đi ra.
“Hừ, cho bà.” Lý Gia Anh trừng mắt nhìn bà Vương, sau đó cố ý ném tiền xuống đất.
Bắt nạt người à? Hổ không gầm thét, tưởng tôi là mèo bệnh hay sao!
Thư Mạn chắn trước mặt bà Vương, lạnh lùng nói: “Nhặt lên!”
“Tao không nhặt, muốn lấy thì lấy.” Lý Gia Anh bày ra vẻ mặt mặc kệ.
“Được, trưởng thôn, chúng cháu không cần tiền nữa, cháu muốn tố cáo bọn họ mua bán hôn nhân, bắt bọn họ lại đi.” Thư Mạn thản nhiên nói.
Thư Đại Vĩ hoảng hốt, giơ tay tát Lý Gia Anh một cái: “Bà là thứ phá nhà phá cửa, mau nhặt lên cho tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Gia Anh ôm mặt, uất ức không thôi, bà ta không muốn nhặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Thư Đại Vĩ, bà ta lập tức sợ hãi, đành phải nhịn nhục nhặt từng tờ tiền lên.
“Mẹ, là con không đúng, mẹ cầm lấy tiền đi.” Lý Gia Anh cố nén lửa giận, nhỏ giọng nói.
Bà Vương lạnh lùng, nhận lấy tiền, nói: “Từ nay về sau, tôi không phải mẹ cô, đừng gọi tôi như vậy, tôi không có đứa con dâu như cô.”
Lý Gia Anh không ngờ bà Vương lại làm mình mất mặt như vậy, bà ta tức giận mắng: “Không gọi thì không gọi, bà già chết tiệt, sau này tôi còn gọi bà là mẹ, tôi là đồ chó đẻ.”
Mọi người nghe xong, đều cười ha hả, hỏi: “Thư Đại Vĩ, sau này cậu còn gọi bà Vương là mẹ nữa không? Gọi là đồ chó đẻ đấy.”
Mặt Thư Đại Vĩ đen như muốn nhỏ ra mực, giáng một cái bạt tai vào mặt Lý Gia Anh, mắng: “Cút vào nhà cho tôi, mất mặt xấu hổ.”
Lý Gia Anh bị ăn một cái tát, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lại không dám làm gì, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay trở về phòng.
Thấy chuyện lớn đã định, Thư Đại Vĩ quay người vào nhà khiêng mấy bao gạo ra, đặt lên xe bò, sau đó theo lời trưởng thôn, thu dọn nồi niêu xoong chảo ra, đặt trên đất.
“Được rồi, những thứ này đều cho mấy người, sau này ai lo nhà nấy.” Thư Đại Vĩ nói xong, mặt sa sầm trở về phòng.
Trưởng thôn thấy nhà đã chia xong, liền nói với mọi người: “Mọi người, giúp chuyển đồ sang đầu thôn phía tây. Thím Trương, phiền bà dẫn mấy người tới giúp Thư Mạn thu dọn đồ. Những người khác rảnh rỗi thì đến đầu thôn phía tây giúp sửa sang nhà cửa.” Trưởng thôn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều bắt tay vào việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro