Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm
Chương 46
2024-11-01 13:00:55
Cô đứng trong tiệm thuốc quan sát một lượt, phát hiện trái tim của ông chủ cũng có màu đen, cô lắc đầu, không nói gì rồi bỏ đi.
Chủ tiệm lòng dạ đen tối thế này, giá thu mua dược liệu chắc chắn rất thấp, không đáng để cô lãng phí nước bọt ở đây.
Cô muốn tìm một ông chủ tốt, như vậy cô có thể hợp tác lâu dài với đối phương, bởi vì cô phát hiện dược liệu trong không gian có thể tự động bổ sung, hôm qua cô đã dùng một củ nhân sâm, hôm nay vào xem thì thấy đã khôi phục số lượng ban đầu, điều này khiến cô vô cùng mừng rỡ.
Đi qua mấy cửa hàng, cô phát hiện ra trái tim của mấy ông chủ đều đen tối hết, khiến cô suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ trên đời này, tất cả những người buôn bán đều như nhau, không gian xảo thì không phải là thương nhân à?
Thư Mạn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đi đến tiệm thuốc cuối cùng của thị trấn.
Vừa bước vào cửa, cô liền ngửi thấy một mùi hương thanh mát của thảo dược phảng phất, một người đàn ông cao khoảng 1m75, tuổi chừng 50 đang đứng bên quầy thuốc, nhỏ nhẹ dặn dò gì đó với người học việc.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu xám, chân đi đôi giày vải, ăn mặc giản dị, nhưng toát lên khí chất nho nhã khiến người khác nhìn vào liền thấy dễ chịu.
Thư Mạn còn phát hiện ra một điều, mặc dù trong tiệm không có nhiều người nhưng ai nấy đều mang một trái tim đỏ rực, đặc biệt là người đàn ông kia, mặc dù tuổi đã cao nhưng trái tim lại đỏ một cách lạ thường. Không cần nói cũng biết, phẩm hạnh của ông ấy chắc chắn rất tốt.
Cô mỉm cười đứng sang một bên, chờ người đàn ông đó bận xong việc.
Quả nhiên, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng tìm được một tiệm thuốc tử tế.
Mười mấy phút sau, người đàn ông ấy mới làm việc xong, ông ấy vừa quay người lại thì thấy một cô gái đang đứng ở cửa, liền nghi ngờ hỏi: “Cô gái, cháu đến bốc thuốc hay là đến khám bệnh?”
Thư Mạn bước tới, mỉm cười: “Cháu chào ông, cho cháu hỏi ông có phải là chủ tiệm thuốc này không ạ?”
Người đàn ông thấy Thư Mạn mặc dù ăn mặc giản dị nhưng cách cư xử rất lễ phép, nên trong lòng có chút thiện cảm, liền đáp: “Phải, ông chính là chủ tiệm.”
Thư Mạn nghe vậy liền lấy củ nhân sâm trong tay ra, hỏi: “Ông có muốn mua củ nhân sâm này không?”
Người đàn ông có chút nghi ngờ nhận lấy, vừa mở ra xem, ông ấy lập tức vô cùng ngạc nhiên: “Trời ơi, lớn vậy à?”
Ông ấy vội vàng gói củ nhân sâm lại, nói nhỏ với Thư Mạn: “Cháu gái, cháu mau đi theo ông, chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Thư Mạn thấy có chuyện hay, liền cười gật đầu, đi theo ông ấy vào phòng làm việc.
Người đàn ông đóng cửa lại, sau đó lập tức đặt củ nhân sâm lên bàn, dùng kính lúp soi kỹ càng, càng xem, nụ cười trên mặt ông ấy càng rạng rỡ: “Trời ơi, củ nhân sâm này phải hơn 50 năm rồi! Ông sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy củ nhân sâm nào già như ông, thật sự là quá hiếm có.”
Chủ tiệm lòng dạ đen tối thế này, giá thu mua dược liệu chắc chắn rất thấp, không đáng để cô lãng phí nước bọt ở đây.
Cô muốn tìm một ông chủ tốt, như vậy cô có thể hợp tác lâu dài với đối phương, bởi vì cô phát hiện dược liệu trong không gian có thể tự động bổ sung, hôm qua cô đã dùng một củ nhân sâm, hôm nay vào xem thì thấy đã khôi phục số lượng ban đầu, điều này khiến cô vô cùng mừng rỡ.
Đi qua mấy cửa hàng, cô phát hiện ra trái tim của mấy ông chủ đều đen tối hết, khiến cô suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ trên đời này, tất cả những người buôn bán đều như nhau, không gian xảo thì không phải là thương nhân à?
Thư Mạn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đi đến tiệm thuốc cuối cùng của thị trấn.
Vừa bước vào cửa, cô liền ngửi thấy một mùi hương thanh mát của thảo dược phảng phất, một người đàn ông cao khoảng 1m75, tuổi chừng 50 đang đứng bên quầy thuốc, nhỏ nhẹ dặn dò gì đó với người học việc.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu xám, chân đi đôi giày vải, ăn mặc giản dị, nhưng toát lên khí chất nho nhã khiến người khác nhìn vào liền thấy dễ chịu.
Thư Mạn còn phát hiện ra một điều, mặc dù trong tiệm không có nhiều người nhưng ai nấy đều mang một trái tim đỏ rực, đặc biệt là người đàn ông kia, mặc dù tuổi đã cao nhưng trái tim lại đỏ một cách lạ thường. Không cần nói cũng biết, phẩm hạnh của ông ấy chắc chắn rất tốt.
Cô mỉm cười đứng sang một bên, chờ người đàn ông đó bận xong việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng tìm được một tiệm thuốc tử tế.
Mười mấy phút sau, người đàn ông ấy mới làm việc xong, ông ấy vừa quay người lại thì thấy một cô gái đang đứng ở cửa, liền nghi ngờ hỏi: “Cô gái, cháu đến bốc thuốc hay là đến khám bệnh?”
Thư Mạn bước tới, mỉm cười: “Cháu chào ông, cho cháu hỏi ông có phải là chủ tiệm thuốc này không ạ?”
Người đàn ông thấy Thư Mạn mặc dù ăn mặc giản dị nhưng cách cư xử rất lễ phép, nên trong lòng có chút thiện cảm, liền đáp: “Phải, ông chính là chủ tiệm.”
Thư Mạn nghe vậy liền lấy củ nhân sâm trong tay ra, hỏi: “Ông có muốn mua củ nhân sâm này không?”
Người đàn ông có chút nghi ngờ nhận lấy, vừa mở ra xem, ông ấy lập tức vô cùng ngạc nhiên: “Trời ơi, lớn vậy à?”
Ông ấy vội vàng gói củ nhân sâm lại, nói nhỏ với Thư Mạn: “Cháu gái, cháu mau đi theo ông, chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Thư Mạn thấy có chuyện hay, liền cười gật đầu, đi theo ông ấy vào phòng làm việc.
Người đàn ông đóng cửa lại, sau đó lập tức đặt củ nhân sâm lên bàn, dùng kính lúp soi kỹ càng, càng xem, nụ cười trên mặt ông ấy càng rạng rỡ: “Trời ơi, củ nhân sâm này phải hơn 50 năm rồi! Ông sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy củ nhân sâm nào già như ông, thật sự là quá hiếm có.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro