[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 38
2024-11-22 09:54:15
Anh lại vội vàng quay đầu nhìn về phía phòng mình.
“Em dọn đấy à?” Cố Dã không thể tin nổi hỏi.
Bình thường anh có thể không biểu lộ cảm xúc gì với Chu Dư, nhưng lúc này anh không thể nào kìm nén được nữa.
Lẽ ra là chuyện tốt, nhưng Cố Dã lại thấy lòng rối bời.
Cô đang giở trò gì đây? Nấu cơm cho anh, cười với anh, còn dọn dẹp phòng cho anh.
Nếu không có Chu Phóng ở đây, Cố Dã thậm chí còn muốn đưa tay lên trán Chu Dư xem cô có bị sốt không.
Điều này thật khác thường.
Chu Phóng liếc nhìn, lẩm bẩm với vẻ không hài lòng: “Chị à, hiện tại chị đang mang thai, đừng làm những việc này nữa, để Cố Dã làm đi.”
Đống đồ kia cũng không ít, thu dọn chúng cũng tốn sức. Cố Dã sống trong môi trường nào Chu Phóng không quản được, đàn ông mà, chịu khổ chút cũng không sao.
Cậu chỉ đau lòng cho chị mình.
Chu Dư buông tay sau khi chụp ảnh tuần sau, khẩn trương nhìn vào mắt Cố Dã, “Gọi anh rể đi.”
Chu Phóng cười hì hì nói: “Cố Dã sẽ không để ý đâu, phải không? Anh rể?”
Cố Dã vẫn như không nghe thấy, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Sau này em cứ nói với tôi. Tôi sẽ tự làm.”
Anh không chịu nổi sự đối xử tốt như vậy của Chu Dư.
Chu Dư có chút bất ngờ, cô ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười nhìn Cố Dã. Cố Dã cảm thấy đôi mắt long lanh như nước của Chu Dư như muốn nhấn chìm hắn.
Anh vội vàng quay mặt đi.
“Em không mệt.” Chu Dư nói.
Cố Dã ăn hết cơm trong bát, tập trung ăn, không dám nhìn cô, giọng cũng nhỏ hơn, “Vậy tùy em.”
Chu Phóng nhìn không khí chuyển động giữa hai người cũng cười, trong lòng vui vẻ.
Sống một cuộc sống tốt đẹp là được rồi.
Ăn cơm xong Chu Phóng liền vội vã rời đi, Cố Dã chủ động dọn dẹp rửa bát, Chu Dư liền đứng dậy tiễn Chu Phóng.
Chu Phóng vốn dĩ không muốn chị gái tiễn, nhưng nhớ tới mục đích mình đến đây hôm nay, liền nói cô tiễn đến cửa nhà là được, không cần vào sân, bên ngoài nắng gắt.
“Chị, cái này cho chị.” Chu Phóng đưa tay vào túi lục lọi, một phong thư màu đen tuyền được cậu cầm trên tay
Cậu vốn định trực tiếp nhét vào túi Chu Dư, nhưng nhìn chiếc váy màu vàng nhạt sạch sẽ của Chu Dư, cậu rụt tay lại.
Chu Dư làm sao không hiểu động tác nhỏ của em trai? Cô biết trong phong thư này là cái gì, không muốn nhận, chỉ dặn dò Chu Phóng: “Chính em cầm lấy, ăn cơm cho đàng hoàng. Nhìn em gầy kìa, đúng rồi, tóc cũng nên cắt rồi, che hết cả mắt rồi......”
Nói xong, Chu Dư đưa tay vén tóc trên trán Chu Phóng.
Chu Phóng như bị dọa, nhanh chóng lùi về phía sau, thân hình cao lớn “rầm!” một tiếng va vào cửa.
Cố Dã đang rửa bát vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy là Chu Phóng, anh lại dời mắt về.
Chu Dư đau lòng muốn chết, cô vừa kéo Chu Phóng vừa trách: “Lớn thế này rồi còn như trẻ con, có đau không?”
Chu Phóng lắc đầu.
Cậu lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại quá gầy, tóc tuy dài nhưng lại rất gọn gàng. Trước mặt Chu Dư, vẻ hung dữ và gai góc mà cậu dùng để tự bảo vệ mình bên ngoài hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại ngoan ngoãn.
“Em dọn đấy à?” Cố Dã không thể tin nổi hỏi.
Bình thường anh có thể không biểu lộ cảm xúc gì với Chu Dư, nhưng lúc này anh không thể nào kìm nén được nữa.
Lẽ ra là chuyện tốt, nhưng Cố Dã lại thấy lòng rối bời.
Cô đang giở trò gì đây? Nấu cơm cho anh, cười với anh, còn dọn dẹp phòng cho anh.
Nếu không có Chu Phóng ở đây, Cố Dã thậm chí còn muốn đưa tay lên trán Chu Dư xem cô có bị sốt không.
Điều này thật khác thường.
Chu Phóng liếc nhìn, lẩm bẩm với vẻ không hài lòng: “Chị à, hiện tại chị đang mang thai, đừng làm những việc này nữa, để Cố Dã làm đi.”
Đống đồ kia cũng không ít, thu dọn chúng cũng tốn sức. Cố Dã sống trong môi trường nào Chu Phóng không quản được, đàn ông mà, chịu khổ chút cũng không sao.
Cậu chỉ đau lòng cho chị mình.
Chu Dư buông tay sau khi chụp ảnh tuần sau, khẩn trương nhìn vào mắt Cố Dã, “Gọi anh rể đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phóng cười hì hì nói: “Cố Dã sẽ không để ý đâu, phải không? Anh rể?”
Cố Dã vẫn như không nghe thấy, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Sau này em cứ nói với tôi. Tôi sẽ tự làm.”
Anh không chịu nổi sự đối xử tốt như vậy của Chu Dư.
Chu Dư có chút bất ngờ, cô ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười nhìn Cố Dã. Cố Dã cảm thấy đôi mắt long lanh như nước của Chu Dư như muốn nhấn chìm hắn.
Anh vội vàng quay mặt đi.
“Em không mệt.” Chu Dư nói.
Cố Dã ăn hết cơm trong bát, tập trung ăn, không dám nhìn cô, giọng cũng nhỏ hơn, “Vậy tùy em.”
Chu Phóng nhìn không khí chuyển động giữa hai người cũng cười, trong lòng vui vẻ.
Sống một cuộc sống tốt đẹp là được rồi.
Ăn cơm xong Chu Phóng liền vội vã rời đi, Cố Dã chủ động dọn dẹp rửa bát, Chu Dư liền đứng dậy tiễn Chu Phóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phóng vốn dĩ không muốn chị gái tiễn, nhưng nhớ tới mục đích mình đến đây hôm nay, liền nói cô tiễn đến cửa nhà là được, không cần vào sân, bên ngoài nắng gắt.
“Chị, cái này cho chị.” Chu Phóng đưa tay vào túi lục lọi, một phong thư màu đen tuyền được cậu cầm trên tay
Cậu vốn định trực tiếp nhét vào túi Chu Dư, nhưng nhìn chiếc váy màu vàng nhạt sạch sẽ của Chu Dư, cậu rụt tay lại.
Chu Dư làm sao không hiểu động tác nhỏ của em trai? Cô biết trong phong thư này là cái gì, không muốn nhận, chỉ dặn dò Chu Phóng: “Chính em cầm lấy, ăn cơm cho đàng hoàng. Nhìn em gầy kìa, đúng rồi, tóc cũng nên cắt rồi, che hết cả mắt rồi......”
Nói xong, Chu Dư đưa tay vén tóc trên trán Chu Phóng.
Chu Phóng như bị dọa, nhanh chóng lùi về phía sau, thân hình cao lớn “rầm!” một tiếng va vào cửa.
Cố Dã đang rửa bát vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy là Chu Phóng, anh lại dời mắt về.
Chu Dư đau lòng muốn chết, cô vừa kéo Chu Phóng vừa trách: “Lớn thế này rồi còn như trẻ con, có đau không?”
Chu Phóng lắc đầu.
Cậu lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại quá gầy, tóc tuy dài nhưng lại rất gọn gàng. Trước mặt Chu Dư, vẻ hung dữ và gai góc mà cậu dùng để tự bảo vệ mình bên ngoài hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại ngoan ngoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro