[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 42
2024-11-23 23:43:23
Ban đầu anh còn ngại Thang Mật là con gái, không muốn chơi cùng. Sau này Thang Mật cắt tóc ngắn ạm mới miễn cưỡng chấp nhận.
Hai người có quan hệ mật thiết ở Thang gia, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là thanh mai trúc mã. Nhưng trong mắt Cố Dã, Thang Mật chỉ như một người bạn chơi cùng thời thơ ấu.
Mà kiểu bạn như vậy, anh có rất nhiều.
Thang Mật rất bất mãn với lời nói của Cố Dã. Cô ta vừa đi theo sau vừa phụng phịu: “Ai thèm chơi với nhóc con, em đâu phải bảo mẫu.”
Trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu khi bị Cố Dã sai đi chơi với nhóc con. Đầu tiên là bản thân cô ta vốn đã không thích trẻ con. Hơn nữa, đứa trẻ đó lại là Chu Dư sinh, mà Chu Dư là người cô ta ghét nhất.
Cố Dã bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Thang Mật với ánh mắt lạnh lùng: “Nhóc con?”
Thang Mật nhìn thấy ánh mắt âm u của Cố Dã liền có chút sợ hãi, trong lòng càng thêm tủi thân, nàng cụp mắt xuống: “Em sai rồi, anh Dã.”
Nghe thấy Thang Mật nhận sai, Cố Dã cũng không truy cứu nữa. Anh xoay người hỏi Vương Mặt Rỗ và Tạ Lão Lục đang ở bên trong: “Hôm nay có hàng mới gì không?”
Hai người bọn họ đang xem kịch hay thì bị ngắt lời. Ngày thường Thang Mật tuy tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Cố Dã nhưng trước mặt bọn họ lại tự xưng là em gái của Cố Dã, hạch sách đủ điều, sai bảo bọn họ như cơm bữa.
Bọn họ cũng chỉ nể mặt Cố Dã nên không nói gì, nhưng trong lòng sớm đã khó chịu.
Hôm nay thấy Thang Mật bị Cố Dã dạy dỗ, bọn họ cảm thấy rất hả hê.
Vương Mặt Rỗ vội vàng nói: “Có một cái máy nghe nhạc Sony hư hỏng nặng, linh kiện bên trong thiếu hụt rất nhiều. Tôi vốn không định lấy, nhưng Lão Lục cứ khăng khăng đòi giữ lại!”
Tạ Lão Lục không phục: “Đó là máy nghe nhạc Sony đấy, hàng hiệu đó!”
Vương Mặt Rỗ cười nhạo hắn: “Có là hàng hiệu thì cũng có lúc hư hỏng thôi.”
Tạ Lão Lục cãi lại: “Không hỏng hóc thì người ta đã vứt vào đây à?”
Vương Mặt Rỗ còn định cãi nhau vài câu nữa thì bị Cố Dã nhanh chóng ngăn lại: “Đừng cãi nữa, đưa tôi xem thử.”
Anh bỗng nhiên nhớ tới hôm qua lúc nhìn anh sửa máy nghe nhạc, Chu Dư có cẩn thận hỏi anh có thể nghe thử hay không.
Là đồ hỏng, hơn nữa lại là của người khác, anh không muốn động vào.
Thang Mật lại gần, cái đầu nhỏ lọt vào tầm tay của Cố Dã, mái tóc bù xù cọ vào người khiến anh ngứa ngáy. Anh vội vàng lùi sang một bên vài bước.
Thang Mật vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục bám theo.
Hai người có quan hệ mật thiết ở Thang gia, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là thanh mai trúc mã. Nhưng trong mắt Cố Dã, Thang Mật chỉ như một người bạn chơi cùng thời thơ ấu.
Mà kiểu bạn như vậy, anh có rất nhiều.
Thang Mật rất bất mãn với lời nói của Cố Dã. Cô ta vừa đi theo sau vừa phụng phịu: “Ai thèm chơi với nhóc con, em đâu phải bảo mẫu.”
Trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu khi bị Cố Dã sai đi chơi với nhóc con. Đầu tiên là bản thân cô ta vốn đã không thích trẻ con. Hơn nữa, đứa trẻ đó lại là Chu Dư sinh, mà Chu Dư là người cô ta ghét nhất.
Cố Dã bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Thang Mật với ánh mắt lạnh lùng: “Nhóc con?”
Thang Mật nhìn thấy ánh mắt âm u của Cố Dã liền có chút sợ hãi, trong lòng càng thêm tủi thân, nàng cụp mắt xuống: “Em sai rồi, anh Dã.”
Nghe thấy Thang Mật nhận sai, Cố Dã cũng không truy cứu nữa. Anh xoay người hỏi Vương Mặt Rỗ và Tạ Lão Lục đang ở bên trong: “Hôm nay có hàng mới gì không?”
Hai người bọn họ đang xem kịch hay thì bị ngắt lời. Ngày thường Thang Mật tuy tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Cố Dã nhưng trước mặt bọn họ lại tự xưng là em gái của Cố Dã, hạch sách đủ điều, sai bảo bọn họ như cơm bữa.
Bọn họ cũng chỉ nể mặt Cố Dã nên không nói gì, nhưng trong lòng sớm đã khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay thấy Thang Mật bị Cố Dã dạy dỗ, bọn họ cảm thấy rất hả hê.
Vương Mặt Rỗ vội vàng nói: “Có một cái máy nghe nhạc Sony hư hỏng nặng, linh kiện bên trong thiếu hụt rất nhiều. Tôi vốn không định lấy, nhưng Lão Lục cứ khăng khăng đòi giữ lại!”
Tạ Lão Lục không phục: “Đó là máy nghe nhạc Sony đấy, hàng hiệu đó!”
Vương Mặt Rỗ cười nhạo hắn: “Có là hàng hiệu thì cũng có lúc hư hỏng thôi.”
Tạ Lão Lục cãi lại: “Không hỏng hóc thì người ta đã vứt vào đây à?”
Vương Mặt Rỗ còn định cãi nhau vài câu nữa thì bị Cố Dã nhanh chóng ngăn lại: “Đừng cãi nữa, đưa tôi xem thử.”
Anh bỗng nhiên nhớ tới hôm qua lúc nhìn anh sửa máy nghe nhạc, Chu Dư có cẩn thận hỏi anh có thể nghe thử hay không.
Là đồ hỏng, hơn nữa lại là của người khác, anh không muốn động vào.
Thang Mật lại gần, cái đầu nhỏ lọt vào tầm tay của Cố Dã, mái tóc bù xù cọ vào người khiến anh ngứa ngáy. Anh vội vàng lùi sang một bên vài bước.
Thang Mật vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục bám theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro