[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...
Chị Chồng (3)
Hương Tô Lật
2024-09-30 20:11:28
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Con gái nhà anh ấy càng hơn thế, gần như là tập hợp hết ưu điểm của hai vợ chồng bọn họ.
Dùng từ hợp thời hơn một chút để hình dung thì chính là, hai vợ chồng già này là nhan khống.
Bởi vì Dung Gia Tuệ xuất hiện nên Khổng Điềm Điềm và Tô Manh bị mất tập trung, Tuyết Bảo đã nhào lên người Dung Gia Tuệ, nói bằng giọng sữa: "Bác hai, cháu nhớ bác lắm.”
Trên mặt Dung Gia Tuệ đều là vui mừng: "Ôi, bác hai cũng nhớ cháu lắm, xem này, bác hai mang kẹo tới cho cháu đó, đừng để mẹ cháu nhìn thấy.”
Em dâu nghe lời chị cả nói, cái gì mà trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, rồi suốt ngày gò bó Tuyết Bảo. Đúng là mệt chết mà.
Tuyết Bảo cười hì hì, đôi mắt to tròn đáng yêu: "Bác hai, cháu thích bác nhất luôn, cháu nói cho bác biết nha, hôm nay ăn sủi cảo đấy!”
Dung Gia Tuệ: "Oa, tốt quá, vậy hai bác cháu mình phải đi nhanh hơn một chút rồi.”
Tuyết Bảo đạp chân, nói: "Cháu không về nhà, cháu muốn chơi cùng với bạn."
Dung Gia Tuệ. "Được được, cùng chơi.”
Cô ta cúi đầu hỏi: "Tiểu Vũ, con chơi ở dưới lầu hay muốn lên lầu với mẹ?”
Tiểu Đường Vũ nhìn em gái họ thấp bé, rồi lại nhìn mấy người khác, cuối cùng rối rắm ngẩng đầu nói: "Con là bé trai lớn, con không chơi cùng trẻ con.”
Tiểu Tuyết Bảo lên án: "Lúc năm mới, anh còn thi xem ai tiểu xa hơn với anh cả họ mà!”
Tiểu Tuyết Bảo siêu hiểu biết: "Trẻ con bọn em cũng không chơi trò này!”
Đôi mắt nhỏ của cô bé bộc lộ rất rõ ràng, trẻ con bọn em đều không chơi cái này, anh lớn rồi mà còn chơi, ghét bỏ!
"Phụt!"
Mấy nhóc con kia lập tức bật cười.
Tiểu Đường Vũ dậm chân: "Đồ nhỏ nhen! Em là em họ của anh mà, sao lại phá đám thế!”
Tiểu Tuyết Bảo không phục: "Anh còn nói em là trẻ con.”
Hai anh em họ như hai con gà chọi nhỏ.
Vợ chồng Dung Gia Tuệ cũng đi theo, thấy vui đủ rồi thì nói: "Tiểu Vũ, con lên lầu với mẹ đi.”
Tiểu Đường Vũ dời mắt: "Vậy... Con có thể chơi với bọn họ một lúc.”
Cậu bé lập tức lớn tiếng giải thích: "Chủ yếu là con trông nhóc con thôi.”
Hiển nhiên nhóc con này là nói tới em họ.
Làm mẹ cũng không nỡ phá suy nghĩ muốn chơi của con trai, bèn nói: "Con nhường em họ một chút.”
Nói xong thì lập tức lên lầu với chồng.
Tuyết Bảo hỏi đám bạn: "Có thể cho anh họ mình chơi cùng không?”
Nguyên Bảo mỉm cười: "Nếu anh họ của cậu phụ trách vẽ ô, vậy bọn mình sẽ chơi với anh ấy.”
Tiểu Đường Vũ nhìn mấy đứa trẻ, yếu ớt nói: "Anh thấy mấy em không biết vẽ thì có!”
Ầy, đoán đúng rồi.
Tiểu Đường Vũ bắt được phản ứng này trong nháy mắt, cậu bé cười quái dị: "Quả nhiên các em không biết!”
Tiểu Tuyết Bảo không phục. "Biết, bọn em biết!”
Tiểu Đường Vũ: "Mấy em ấy đều không biết, không tin thì em hỏi đi.”
Cậu bé giả vờ hung dữ. "Không được nói dối.”
Nguyên Bảo buông tay: "Không phải sẽ không biết, em còn nhỏ mà.”
Đường Vũ: “..."
Tiểu Tuyết Bảo nghĩ, gật đầu nhỏ nói: "Đúng vậy, bọn em là hạt tiêu nhỏ, không biết cũng không sao. Nhưng mà!”
Cô bé kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Em biết.”
Đường Vũ mỉm cười xoa đầu em họ, nói: "Em họ của anh là thông minh nhất, rất có phong thái của anh họ đó!”
Cậu bé nhìn lướt qua bốn người còn lại, khẽ lắc đầu: "Các em, còn kém lắm!”
Tiểu Tuyết Bảo kéo áo của anh họ, nói: "Anh họ là đứa trẻ lớn, không được cười nhạo người khác, anh vẽ đi.”
Cũng may Tiểu Đường Vũ không phải là đứa trẻ không hòa đồng, lập tức nói: "Vậy anh vẽ, các em nhớ học theo anh đấy! Nghiêm túc xem cẩn thận!”
Khổng Điềm Điềm & Tô Manh & Hùng Xán Lạn & Nguyên Trạch: “...”
Mất mặt.
Ừm, ngày đầu tiên sống lại đã bị một đứa nhóc bảy tuổi ghét bỏ và giáo dục.
Các bạn nhỏ tụ tập chơi đùa, Đào Lệ Hoa đứng ở cửa sổ nhìn thoáng qua, lúc này mới yên lòng, xoay người thì nhìn thấy chị hai chồng bê một chậu nước đi ra...
"Chị hai, chị..."
"Tránh ra, chị lau cửa sổ."
Con gái nhà anh ấy càng hơn thế, gần như là tập hợp hết ưu điểm của hai vợ chồng bọn họ.
Dùng từ hợp thời hơn một chút để hình dung thì chính là, hai vợ chồng già này là nhan khống.
Bởi vì Dung Gia Tuệ xuất hiện nên Khổng Điềm Điềm và Tô Manh bị mất tập trung, Tuyết Bảo đã nhào lên người Dung Gia Tuệ, nói bằng giọng sữa: "Bác hai, cháu nhớ bác lắm.”
Trên mặt Dung Gia Tuệ đều là vui mừng: "Ôi, bác hai cũng nhớ cháu lắm, xem này, bác hai mang kẹo tới cho cháu đó, đừng để mẹ cháu nhìn thấy.”
Em dâu nghe lời chị cả nói, cái gì mà trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, rồi suốt ngày gò bó Tuyết Bảo. Đúng là mệt chết mà.
Tuyết Bảo cười hì hì, đôi mắt to tròn đáng yêu: "Bác hai, cháu thích bác nhất luôn, cháu nói cho bác biết nha, hôm nay ăn sủi cảo đấy!”
Dung Gia Tuệ: "Oa, tốt quá, vậy hai bác cháu mình phải đi nhanh hơn một chút rồi.”
Tuyết Bảo đạp chân, nói: "Cháu không về nhà, cháu muốn chơi cùng với bạn."
Dung Gia Tuệ. "Được được, cùng chơi.”
Cô ta cúi đầu hỏi: "Tiểu Vũ, con chơi ở dưới lầu hay muốn lên lầu với mẹ?”
Tiểu Đường Vũ nhìn em gái họ thấp bé, rồi lại nhìn mấy người khác, cuối cùng rối rắm ngẩng đầu nói: "Con là bé trai lớn, con không chơi cùng trẻ con.”
Tiểu Tuyết Bảo lên án: "Lúc năm mới, anh còn thi xem ai tiểu xa hơn với anh cả họ mà!”
Tiểu Tuyết Bảo siêu hiểu biết: "Trẻ con bọn em cũng không chơi trò này!”
Đôi mắt nhỏ của cô bé bộc lộ rất rõ ràng, trẻ con bọn em đều không chơi cái này, anh lớn rồi mà còn chơi, ghét bỏ!
"Phụt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy nhóc con kia lập tức bật cười.
Tiểu Đường Vũ dậm chân: "Đồ nhỏ nhen! Em là em họ của anh mà, sao lại phá đám thế!”
Tiểu Tuyết Bảo không phục: "Anh còn nói em là trẻ con.”
Hai anh em họ như hai con gà chọi nhỏ.
Vợ chồng Dung Gia Tuệ cũng đi theo, thấy vui đủ rồi thì nói: "Tiểu Vũ, con lên lầu với mẹ đi.”
Tiểu Đường Vũ dời mắt: "Vậy... Con có thể chơi với bọn họ một lúc.”
Cậu bé lập tức lớn tiếng giải thích: "Chủ yếu là con trông nhóc con thôi.”
Hiển nhiên nhóc con này là nói tới em họ.
Làm mẹ cũng không nỡ phá suy nghĩ muốn chơi của con trai, bèn nói: "Con nhường em họ một chút.”
Nói xong thì lập tức lên lầu với chồng.
Tuyết Bảo hỏi đám bạn: "Có thể cho anh họ mình chơi cùng không?”
Nguyên Bảo mỉm cười: "Nếu anh họ của cậu phụ trách vẽ ô, vậy bọn mình sẽ chơi với anh ấy.”
Tiểu Đường Vũ nhìn mấy đứa trẻ, yếu ớt nói: "Anh thấy mấy em không biết vẽ thì có!”
Ầy, đoán đúng rồi.
Tiểu Đường Vũ bắt được phản ứng này trong nháy mắt, cậu bé cười quái dị: "Quả nhiên các em không biết!”
Tiểu Tuyết Bảo không phục. "Biết, bọn em biết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Đường Vũ: "Mấy em ấy đều không biết, không tin thì em hỏi đi.”
Cậu bé giả vờ hung dữ. "Không được nói dối.”
Nguyên Bảo buông tay: "Không phải sẽ không biết, em còn nhỏ mà.”
Đường Vũ: “..."
Tiểu Tuyết Bảo nghĩ, gật đầu nhỏ nói: "Đúng vậy, bọn em là hạt tiêu nhỏ, không biết cũng không sao. Nhưng mà!”
Cô bé kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Em biết.”
Đường Vũ mỉm cười xoa đầu em họ, nói: "Em họ của anh là thông minh nhất, rất có phong thái của anh họ đó!”
Cậu bé nhìn lướt qua bốn người còn lại, khẽ lắc đầu: "Các em, còn kém lắm!”
Tiểu Tuyết Bảo kéo áo của anh họ, nói: "Anh họ là đứa trẻ lớn, không được cười nhạo người khác, anh vẽ đi.”
Cũng may Tiểu Đường Vũ không phải là đứa trẻ không hòa đồng, lập tức nói: "Vậy anh vẽ, các em nhớ học theo anh đấy! Nghiêm túc xem cẩn thận!”
Khổng Điềm Điềm & Tô Manh & Hùng Xán Lạn & Nguyên Trạch: “...”
Mất mặt.
Ừm, ngày đầu tiên sống lại đã bị một đứa nhóc bảy tuổi ghét bỏ và giáo dục.
Các bạn nhỏ tụ tập chơi đùa, Đào Lệ Hoa đứng ở cửa sổ nhìn thoáng qua, lúc này mới yên lòng, xoay người thì nhìn thấy chị hai chồng bê một chậu nước đi ra...
"Chị hai, chị..."
"Tránh ra, chị lau cửa sổ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro