[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...
Kiếm Tiền (1)
Hương Tô Lật
2024-09-30 20:11:28
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trẻ con ở độ tuổi bọn chúng, người nhà cũng không trông mong chúng có thể làm gì, mấy đứa nhóc này không gây thêm phiền phức cho trong nhà đã là tốt lắm rồi. Bọn chúng không ra ngoài chơi, người nhà còn phải đuổi chúng đi, cho nên bọn trẻ rất dễ tụ họp, không thiếu một đứa nào.
Tuyết Bảo cũng nằm trong số đó, cô bé tết bím tóc vểnh lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Muốn hỏi làm gì à?
Bọn chúng ra ngoài để gây dựng sự nghiệp!
Cô, một thành viên trong đám nhóc sắp có sự nghiệp nhất định phải kiêu ngạo.
Thế nhưng… Tuyết Bảo lại hơi khó hiểu, cô bé kéo Khổng Điềm Điềm ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Điềm Bảo à, chúng ta đi làm gì vậy?”
Khổng Điềm Điềm hơi giật giật khóe miệng: “…”
Hóa ra người bạn nhỏ kiêu ngạo, đắc ý, huênh hoang như thế nhưng căn bản lại không biết mình đi làm gì?
Chậc, đúng rồi, thật sự là một cô bé con.
Cô ấy giải thích cho Tuyết Bảo: “Không phải chúng ta muốn kiếm tiền sao? Bây giờ chúng ta sẽ đi khảo sát một chút, xem thử nhà máy sản xuất hoa nhựa có phải sẽ vứt hết đống phế liệu đi không. Nếu như vậy thì chúng ta có thể nhặt những thứ mình cần từ trong đống đồ phế phẩm đó.”
Tuyết Bảo nhỏ giọng: “Ồ.”
Cô bé suy nghĩ một lúc, sau đó không nhịn được nghiêng đầu hỏi: “Vậy chúng ta cần cái gì?”
Khổng Điềm Điềm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé, không nhịn được sờ lên cái đầu nhỏ của cô. Ôi, Tuyết Bảo vậy mà còn cao hơn cô một chút xíu, đây là một đứa trẻ lớn.
Cô nói: “Đương nhiên là dây kẽm, dây kẽm có thể bán lấy tiền.”
Tuyết Bảo chớp đôi mắt to: “Ồ.”
Cô bé háo hức nhìn Khổng Điềm Điềm cười: “Vậy chúng ta bán cho ai?”
Người bạn nhỏ đã hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.
Khổng Điềm Điềm không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn cảm thấy nói chuyện phiếm với Tuyết Bảo vô cùng vui vẻ, đây là đãi ngộ độc nhất vô nhị.
Không thấy những người khác đều tỏ ra hâm mộ quá trời sao!
Cô nói: “Tiệm phế liệu, bên đó họ thu về để có thể làm những thứ khác.”
Bây giờ Tuyết Bảo đã hiểu một chút, không, là hiểu rất rõ mới phải.
Bọn họ sắp phát tài rồi.
Những bước chân của Tuyết Bảo càng thêm kiêu ngạo.
Khổng Điềm Điềm cảm thấy dáng người nhỏ bé này của cô nhóc giống như là một kẻ trâu bò nắm giữ chìa khóa của sự giàu có.
Cơ mà, tuy nói là khảo sát, nhưng Khổng Điềm Điềm vẫn có chút lòng tin có thể kiếm được tiền.
Nói thế này đi, nếu như Tưởng Hàn không nói, có lẽ đa số mọi người trong lớp bọn họ đều không nghĩ tới việc có thể kiếm tiền ở đây, cô cũng không nghĩ ra được. Nhưng Tưởng Hàn đã nhắc đến, bọn họ đều nhớ tới nhà máy sản xuất hoa nhựa này.
Nhà máy sản xuất hoa nhựa cách nhà máy sản xuất máy móc của bọn họ không xa, cũng là một nhà máy đã lâu năm. Thế nhưng nhà máy sản xuất hoa nhựa lại là một trong những nơi đóng cửa và cho công nhân nghỉ việc sớm nhất.
Nhà máy sản xuất hoa nhựa không giống với nhà máy sản xuất máy móc của bọn họ, nhà máy máy móc có thể tồn lại rất nhiều năm là do công nghệ không dễ bị thay thế và vẫn có đơn đặt hàng. Nhưng nhà máy sản xuất hoa nhựa lại không phải là một nhà máy có nhiều công nghệ, cho nên chẳng bao lâu sau đã bị một nhà máy nhỏ ở phía nam thay thế.
Tuy nói lãnh đạo nhà máy cũng có chút buồn lo, nhưng thời điểm này không có khái niệm nhà máy đóng cửa, không ai nghĩ nó sẽ sụp đổ, cho nên vẫn cứ sống an nhàn, đồng thời không biết tiến thủ.
Mà hiệu quả và lợi ích của nhà máy không tốt, phúc lợi đãi ngộ kém, lại còn nằm kế bên một xí nghiệp lớn đang phát triển rầm rộ như nhà máy máy móc. Các công nhân càng chán nản, ngược lại càng làm việc mất tập trung, rõ ràng không có bao nhiêu kỹ thuật, nhưng tỷ suất báo hỏng lại cao đến đáng sợ.
Mà giá đỡ của những bông hoa nhựa này cơ bản đều là dây kẽm.
Trẻ con ở độ tuổi bọn chúng, người nhà cũng không trông mong chúng có thể làm gì, mấy đứa nhóc này không gây thêm phiền phức cho trong nhà đã là tốt lắm rồi. Bọn chúng không ra ngoài chơi, người nhà còn phải đuổi chúng đi, cho nên bọn trẻ rất dễ tụ họp, không thiếu một đứa nào.
Tuyết Bảo cũng nằm trong số đó, cô bé tết bím tóc vểnh lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Muốn hỏi làm gì à?
Bọn chúng ra ngoài để gây dựng sự nghiệp!
Cô, một thành viên trong đám nhóc sắp có sự nghiệp nhất định phải kiêu ngạo.
Thế nhưng… Tuyết Bảo lại hơi khó hiểu, cô bé kéo Khổng Điềm Điềm ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Điềm Bảo à, chúng ta đi làm gì vậy?”
Khổng Điềm Điềm hơi giật giật khóe miệng: “…”
Hóa ra người bạn nhỏ kiêu ngạo, đắc ý, huênh hoang như thế nhưng căn bản lại không biết mình đi làm gì?
Chậc, đúng rồi, thật sự là một cô bé con.
Cô ấy giải thích cho Tuyết Bảo: “Không phải chúng ta muốn kiếm tiền sao? Bây giờ chúng ta sẽ đi khảo sát một chút, xem thử nhà máy sản xuất hoa nhựa có phải sẽ vứt hết đống phế liệu đi không. Nếu như vậy thì chúng ta có thể nhặt những thứ mình cần từ trong đống đồ phế phẩm đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Bảo nhỏ giọng: “Ồ.”
Cô bé suy nghĩ một lúc, sau đó không nhịn được nghiêng đầu hỏi: “Vậy chúng ta cần cái gì?”
Khổng Điềm Điềm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé, không nhịn được sờ lên cái đầu nhỏ của cô. Ôi, Tuyết Bảo vậy mà còn cao hơn cô một chút xíu, đây là một đứa trẻ lớn.
Cô nói: “Đương nhiên là dây kẽm, dây kẽm có thể bán lấy tiền.”
Tuyết Bảo chớp đôi mắt to: “Ồ.”
Cô bé háo hức nhìn Khổng Điềm Điềm cười: “Vậy chúng ta bán cho ai?”
Người bạn nhỏ đã hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.
Khổng Điềm Điềm không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn cảm thấy nói chuyện phiếm với Tuyết Bảo vô cùng vui vẻ, đây là đãi ngộ độc nhất vô nhị.
Không thấy những người khác đều tỏ ra hâm mộ quá trời sao!
Cô nói: “Tiệm phế liệu, bên đó họ thu về để có thể làm những thứ khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ Tuyết Bảo đã hiểu một chút, không, là hiểu rất rõ mới phải.
Bọn họ sắp phát tài rồi.
Những bước chân của Tuyết Bảo càng thêm kiêu ngạo.
Khổng Điềm Điềm cảm thấy dáng người nhỏ bé này của cô nhóc giống như là một kẻ trâu bò nắm giữ chìa khóa của sự giàu có.
Cơ mà, tuy nói là khảo sát, nhưng Khổng Điềm Điềm vẫn có chút lòng tin có thể kiếm được tiền.
Nói thế này đi, nếu như Tưởng Hàn không nói, có lẽ đa số mọi người trong lớp bọn họ đều không nghĩ tới việc có thể kiếm tiền ở đây, cô cũng không nghĩ ra được. Nhưng Tưởng Hàn đã nhắc đến, bọn họ đều nhớ tới nhà máy sản xuất hoa nhựa này.
Nhà máy sản xuất hoa nhựa cách nhà máy sản xuất máy móc của bọn họ không xa, cũng là một nhà máy đã lâu năm. Thế nhưng nhà máy sản xuất hoa nhựa lại là một trong những nơi đóng cửa và cho công nhân nghỉ việc sớm nhất.
Nhà máy sản xuất hoa nhựa không giống với nhà máy sản xuất máy móc của bọn họ, nhà máy máy móc có thể tồn lại rất nhiều năm là do công nghệ không dễ bị thay thế và vẫn có đơn đặt hàng. Nhưng nhà máy sản xuất hoa nhựa lại không phải là một nhà máy có nhiều công nghệ, cho nên chẳng bao lâu sau đã bị một nhà máy nhỏ ở phía nam thay thế.
Tuy nói lãnh đạo nhà máy cũng có chút buồn lo, nhưng thời điểm này không có khái niệm nhà máy đóng cửa, không ai nghĩ nó sẽ sụp đổ, cho nên vẫn cứ sống an nhàn, đồng thời không biết tiến thủ.
Mà hiệu quả và lợi ích của nhà máy không tốt, phúc lợi đãi ngộ kém, lại còn nằm kế bên một xí nghiệp lớn đang phát triển rầm rộ như nhà máy máy móc. Các công nhân càng chán nản, ngược lại càng làm việc mất tập trung, rõ ràng không có bao nhiêu kỹ thuật, nhưng tỷ suất báo hỏng lại cao đến đáng sợ.
Mà giá đỡ của những bông hoa nhựa này cơ bản đều là dây kẽm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro