[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...
Thu Nhập (3)
Hương Tô Lật
2024-09-30 20:11:28
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ba của Hùng Bảo là Hùng Nhị nhìn Dung Gia Đống: “Tôi tìm bà ta tính sổ.”
Anh ấy đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài.
Dung Gia Đúng: “Này…”
Ông Hùng tức giận đùng đùng: “Để thằng bé đi!”
Dung Gia Đống: “Cháu dặn vài câu, đừng động tay động chân… Không được động tay động chân với người già, bị người ta lừa là không hay đâu.”
Dung Gia Đống xoa đầu Hùng Bảo, nói: “Chú Dung thật sự rất thương cháu. Nào, cầm hoa quả vào nhà đi. Tôi đi xem ba cháu, đừng để anh ấy kích động.”
Hùng Bảo: “Vâng ạ.”
Cậu bé xách túi hoa quả lớn vào trong nhà, nói: “Ăn hoa quả…” Còn chưa nói hết câu, bà nội của cậu bé đã đi đến cầm túi hoa quả, nói: “Vừa mới ăn cơm xong, để ngày mai đi.”
Hùng Bảo nhìn chị họ đứng bên cạnh, nói: “Bà à, mỗi người nếm một miếng đi. Đây là lòng cảm ơn cháu có được đấy…”
Ở bên này Hùng Bảo đang giành lại lợi ích cho đám trẻ con, còn bên kia Dung Gia Đống nhìn thấy Hùng Nhị đang ở dưới tầng chờ anh ấy. Vừa thấy người, Hùng Nhị cười ha hả nịnh nọt: “Anh Gia Đống, anh nói xem tôi phải trừng trị bà ta như thế nào.”
Dung Gia Đống làm vẻ mặt vô tội: “Chẳng phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao? Đừng động tay động chân. Người ta già yếu rồi, nếu như động tay động chân sẽ không tốt cho cả cậu và bà ấy. Cứ dạy dỗ qua loa để bà ấy biết lợi hại. Chẳng phải ngoài đầu phố có nhà vệ sinh công cộng sao?”
Hùng Nhị: “...”
Khóe môi anh ấy giật giật, nói: “Được, tôi qua bên đó. Mẹ nó, dám bắt nạt con trai của tôi, đúng là coi tôi là thằng ngốc mà.”
Dung Gia Đông nhét năm đồng vào trong tay anh ấy, nói: “Giội xong thì tắm đi.”
Hùng Nhị vui vẻ xoa tay, năm đồng thật sự là số tiền không hề nhỏ. Anh ấy biết, tiền lương của anh Gia Đống cũng phải hơn hai trăm đồng. Anh ta cười ha hả to hơn, ôm lấy Dung Gia Đống và nói: “Anh Gia Đống, tôi biết anh tốt với tôi nhất mà.”
Dung Gia Đống nói chắc nịch: “Không, cậu đừng tưởng bở. Tôi tốt với vợ của tôi nhất.”
Hùng Nhị: “Hừ, vợ của tôi cũng tốt.”
Nếu như so sánh thì nhất định phải so sánh.
Vợ của Hùng Nhị còn nuôi anh ấy đấy,
Dung Gia Đống mỉm cười: “Được rồi, mau đi đi.”
“Được rồi.” Mới là tháng sáu, Hùng Nhị mặc áo ba lỗ và đeo đôi dép nhựa, vung tay nói: “Anh đợi đấy, tôi đi dạy dỗ người ta.”
Anh ấy chạy vọt ra ngoài, nhanh chóng xách một thùng phân và đi đến nhà ông Đào. Lúc này bà Đào và bà Châu đang mắng chửi nhau ở trong nhà, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài: “Bà Châu, bà cút ra đây cho tôi. Mẹ nó, dám bắt nạt người của Hùng Nhị tôi, còn dám đánh con tôi. Tôi thấy bà đúng là không biết Mã Vương Gia có ba mắt, Lão Tang Môn Tuyền Nhi. Ra ngoài cho tôi, ra ngoài!”
Ông Châu thầm ngạc nhiên: “Ơ…”
Người đàn ông của bà ta nghe thấy tiếng mắng chửi thì ra khỏi phòng, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bà Châu lập tức không còn hung ác như thường ngày, dịu dàng nói: “Không biết nữa, ông đừng ra ngoài. Hùng Nhị nổi điên như vậy, khéo đánh người đấy.”
Ông Đào hừ một tiếng, liếc nhìn bà ta rồi quay người vào phòng, nói: “Bà đi giải quyết đi.”
Đúng là không quan tâm.
Còn về thằng con trai nhà họ Đào, em trai của Đào lệ Hoa thì nhốt mình trong phòng không ra ngoài, anh ta nằm ngoài ra cửa sổ nhìn ra ngoài, khẽ nói: “Hừ, lẽ nào xông đến đánh người sao?”
Bà Châu vội vàng đi vào trong nhà, thò đầu ra và nói: “Mọi người đừng sợ, chúng ta không mở cửa, tôi tin cậu ta không làm gì được đâu.”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng “ào” vang lên từ bên ngoài, sau đó là mùi thối xộc lên…
Ặc, người này dám giội phân vào đây!
Năm 1991, nền kinh tế ở một vài thành phố phía Nam bắt đầu vươn lên.
Nhưng thành phố Thẩm ở phía Bắc vẫn không thay đổi gì.
Thành phố Thẩm là cơ sở công nghiệp lâu đời, có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước và nhiều công nhân. Mặc dù nói có một vài doanh nghiệp đã bắt đầu sa sút, nhưng không quá rõ để nhìn ra điều đó.
Ba của Hùng Bảo là Hùng Nhị nhìn Dung Gia Đống: “Tôi tìm bà ta tính sổ.”
Anh ấy đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài.
Dung Gia Đúng: “Này…”
Ông Hùng tức giận đùng đùng: “Để thằng bé đi!”
Dung Gia Đống: “Cháu dặn vài câu, đừng động tay động chân… Không được động tay động chân với người già, bị người ta lừa là không hay đâu.”
Dung Gia Đống xoa đầu Hùng Bảo, nói: “Chú Dung thật sự rất thương cháu. Nào, cầm hoa quả vào nhà đi. Tôi đi xem ba cháu, đừng để anh ấy kích động.”
Hùng Bảo: “Vâng ạ.”
Cậu bé xách túi hoa quả lớn vào trong nhà, nói: “Ăn hoa quả…” Còn chưa nói hết câu, bà nội của cậu bé đã đi đến cầm túi hoa quả, nói: “Vừa mới ăn cơm xong, để ngày mai đi.”
Hùng Bảo nhìn chị họ đứng bên cạnh, nói: “Bà à, mỗi người nếm một miếng đi. Đây là lòng cảm ơn cháu có được đấy…”
Ở bên này Hùng Bảo đang giành lại lợi ích cho đám trẻ con, còn bên kia Dung Gia Đống nhìn thấy Hùng Nhị đang ở dưới tầng chờ anh ấy. Vừa thấy người, Hùng Nhị cười ha hả nịnh nọt: “Anh Gia Đống, anh nói xem tôi phải trừng trị bà ta như thế nào.”
Dung Gia Đống làm vẻ mặt vô tội: “Chẳng phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao? Đừng động tay động chân. Người ta già yếu rồi, nếu như động tay động chân sẽ không tốt cho cả cậu và bà ấy. Cứ dạy dỗ qua loa để bà ấy biết lợi hại. Chẳng phải ngoài đầu phố có nhà vệ sinh công cộng sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hùng Nhị: “...”
Khóe môi anh ấy giật giật, nói: “Được, tôi qua bên đó. Mẹ nó, dám bắt nạt con trai của tôi, đúng là coi tôi là thằng ngốc mà.”
Dung Gia Đông nhét năm đồng vào trong tay anh ấy, nói: “Giội xong thì tắm đi.”
Hùng Nhị vui vẻ xoa tay, năm đồng thật sự là số tiền không hề nhỏ. Anh ấy biết, tiền lương của anh Gia Đống cũng phải hơn hai trăm đồng. Anh ta cười ha hả to hơn, ôm lấy Dung Gia Đống và nói: “Anh Gia Đống, tôi biết anh tốt với tôi nhất mà.”
Dung Gia Đống nói chắc nịch: “Không, cậu đừng tưởng bở. Tôi tốt với vợ của tôi nhất.”
Hùng Nhị: “Hừ, vợ của tôi cũng tốt.”
Nếu như so sánh thì nhất định phải so sánh.
Vợ của Hùng Nhị còn nuôi anh ấy đấy,
Dung Gia Đống mỉm cười: “Được rồi, mau đi đi.”
“Được rồi.” Mới là tháng sáu, Hùng Nhị mặc áo ba lỗ và đeo đôi dép nhựa, vung tay nói: “Anh đợi đấy, tôi đi dạy dỗ người ta.”
Anh ấy chạy vọt ra ngoài, nhanh chóng xách một thùng phân và đi đến nhà ông Đào. Lúc này bà Đào và bà Châu đang mắng chửi nhau ở trong nhà, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài: “Bà Châu, bà cút ra đây cho tôi. Mẹ nó, dám bắt nạt người của Hùng Nhị tôi, còn dám đánh con tôi. Tôi thấy bà đúng là không biết Mã Vương Gia có ba mắt, Lão Tang Môn Tuyền Nhi. Ra ngoài cho tôi, ra ngoài!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Châu thầm ngạc nhiên: “Ơ…”
Người đàn ông của bà ta nghe thấy tiếng mắng chửi thì ra khỏi phòng, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bà Châu lập tức không còn hung ác như thường ngày, dịu dàng nói: “Không biết nữa, ông đừng ra ngoài. Hùng Nhị nổi điên như vậy, khéo đánh người đấy.”
Ông Đào hừ một tiếng, liếc nhìn bà ta rồi quay người vào phòng, nói: “Bà đi giải quyết đi.”
Đúng là không quan tâm.
Còn về thằng con trai nhà họ Đào, em trai của Đào lệ Hoa thì nhốt mình trong phòng không ra ngoài, anh ta nằm ngoài ra cửa sổ nhìn ra ngoài, khẽ nói: “Hừ, lẽ nào xông đến đánh người sao?”
Bà Châu vội vàng đi vào trong nhà, thò đầu ra và nói: “Mọi người đừng sợ, chúng ta không mở cửa, tôi tin cậu ta không làm gì được đâu.”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng “ào” vang lên từ bên ngoài, sau đó là mùi thối xộc lên…
Ặc, người này dám giội phân vào đây!
Năm 1991, nền kinh tế ở một vài thành phố phía Nam bắt đầu vươn lên.
Nhưng thành phố Thẩm ở phía Bắc vẫn không thay đổi gì.
Thành phố Thẩm là cơ sở công nghiệp lâu đời, có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước và nhiều công nhân. Mặc dù nói có một vài doanh nghiệp đã bắt đầu sa sút, nhưng không quá rõ để nhìn ra điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro