Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học]
Chương 19
2024-09-13 13:50:48
A Bổn phát giác oán khí tỏa ra từ Bạch Trân Trân, hồn thể của anh ta run rẩy, sợ hãi nhìn cô.
“Chị Bạch, tôi sai rồi!”
A Bổn sợ ngay, lập tức quỳ trước mặt Bạch Trân Trân, thừa nhận lỗi sai của mình với cô.
Bạch Trân Trân hất cằm: “Nói, anh sai ở đâu?”
A Bổn: “...”
Không phải nhận sai là được sao? Thế mà còn phải nói rõ mình sai ở đâu.
Chỉ là Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc trông cực kỳ đáng sợ, tuy cô không nói gì, nhưng cảm giác áp bức cho người ta cực mạnh, A Bổn càng sợ hơn.
“Tôi không nên nhân lúc cô xử lý di thể cho tôi chuồn ra ngoài.”
“Tôi không nên không biết lượng sức đi báo thù.”
“Chị Bạch, tôi sai rồi.”
Sau khi kiểm kê tất cả hành vi của mình, A Bổn mới phát hiện rốt cuộc mình tự cho mình là đúng cỡ nào, mà chính vì sự ngộ nhận của anh ta, suýt chút hại anh ta hồn phi phách tán.
Bà Vương đó dùng tà môn ngoại đạo, nếu Bạch Trân Trân không tới kịp, đoán chừng anh ta ngay cả hồn cũng không giữ được.
Sau khi nghĩ rõ ràng, sự cảm kích của A Bổn đối với Bạch Trân Trân đạt tới đỉnh điểm, anh ta thật lòng thật dạ bày tỏ biết ơn với Bạch Trân Trân.
“Chị Bạch, cảm ơn chị.”
Loại quỷ chết oan giống như A Bổn, bởi vì chấp niệm quá sâu, rất dễ chuyển biến thành lệ quỷ, chấp niệm không tiêu trừ, họ sẽ không vào địa phủ được, ngày qua ngày năm qua năm bị oán hận giày vò.
Mới đầu, có lẽ họ chỉ tìm người hại chết mình báo thù, nhưng sau khi dính phải mạng người, họ sẽ từ quỷ chết oan biến thành lệ quỷ, triển khai giết người vô tội vạ.
Rất ít có quỷ chết oan khôi phục bình thường sau khi giết chết kẻ thù của mình, quỷ chết oan bị chấp niệm khống chế đi vào ngõ cụt, quá cố chấp với việc báo thù, sẽ khiến oán khí của họ tăng vọt, dẫn tới mất đi lý trí, gây hại tới người bình thường.
Mới đầu là vì báo thù, sau khi giải trừ chấp niệm, họ sẽ có thể tiến vào địa phủ luân hồi, nhưng sau khi giết kẻ thù, động thủ với người bình thường, vậy sẽ lây dính oan nghiệt.
Gần như không có một con lệ quỷ nào có thể có kết cục tốt, hoặc là bị người trong huyền môn thu phục, hoặc là làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, cuối cùng bị sét đánh chết.
Cách tốt nhất chính là giúp quỷ chết oan giải trừ chấp niệm, để họ có thể thuận lợi luân hồi, ví dụ giống như Bạch Trân Trân làm trước đó, giao tài xế cho cảnh sát, phơi bày tội trạng của gã ra, cô gái chết oan kia tự nhiên có thể tiến vào luân hồi.
Nhìn A Bổn quỳ xuống đất nhận sai, Bạch Trân Trân nâng mắt nhìn anh ta một cái: “Muốn tận tay báo thù như vậy?”
A Bổn gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Bây giờ không muốn nữa…”
Nhìn dáng vẻ sợ sệt này của anh ta, Bạch Trân Trân hận sắt không thành thép nói: “Anh ngay cả loại tay mơ vào nghề như tôi cũng không đánh lại, sao lại cảm thấy sau khi mình ra ngoài liền có thể thiên hạ vô địch?”
“Nơi này là đâu? Nơi này là Hương Giang, đại sư có bản lĩnh không ít, một con gà mờ như anh còn học đòi người ta tự ra ngoài báo thù?”
Bạch Trân Trân thật sự không biết ai cho A Bổn dũng khí khiến anh ta cảm thấy mình có thể báo thù thành công, rõ ràng Bạch Trân Trân đã từng nói với anh ta, đợi khi người nhà anh ta tới, nói rõ chân tướng cái chết của anh ta cho người nhà anh ta biết, tới lúc đó để người nhà anh ta báo thù giúp.
A Bổn vốn đồng ý rồi, kết quả cô xoay mặt không canh chừng, tên này lại nhân lúc mình xử lý thi thể cho anh ta mà chạy mất.
Nếu cô không đuổi tới kịp, chờ đợi A Bổn chỉ có một kết cục hồn phi phách tán.
“Chị Bạch, tôi sai rồi!”
A Bổn sợ ngay, lập tức quỳ trước mặt Bạch Trân Trân, thừa nhận lỗi sai của mình với cô.
Bạch Trân Trân hất cằm: “Nói, anh sai ở đâu?”
A Bổn: “...”
Không phải nhận sai là được sao? Thế mà còn phải nói rõ mình sai ở đâu.
Chỉ là Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc trông cực kỳ đáng sợ, tuy cô không nói gì, nhưng cảm giác áp bức cho người ta cực mạnh, A Bổn càng sợ hơn.
“Tôi không nên nhân lúc cô xử lý di thể cho tôi chuồn ra ngoài.”
“Tôi không nên không biết lượng sức đi báo thù.”
“Chị Bạch, tôi sai rồi.”
Sau khi kiểm kê tất cả hành vi của mình, A Bổn mới phát hiện rốt cuộc mình tự cho mình là đúng cỡ nào, mà chính vì sự ngộ nhận của anh ta, suýt chút hại anh ta hồn phi phách tán.
Bà Vương đó dùng tà môn ngoại đạo, nếu Bạch Trân Trân không tới kịp, đoán chừng anh ta ngay cả hồn cũng không giữ được.
Sau khi nghĩ rõ ràng, sự cảm kích của A Bổn đối với Bạch Trân Trân đạt tới đỉnh điểm, anh ta thật lòng thật dạ bày tỏ biết ơn với Bạch Trân Trân.
“Chị Bạch, cảm ơn chị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại quỷ chết oan giống như A Bổn, bởi vì chấp niệm quá sâu, rất dễ chuyển biến thành lệ quỷ, chấp niệm không tiêu trừ, họ sẽ không vào địa phủ được, ngày qua ngày năm qua năm bị oán hận giày vò.
Mới đầu, có lẽ họ chỉ tìm người hại chết mình báo thù, nhưng sau khi dính phải mạng người, họ sẽ từ quỷ chết oan biến thành lệ quỷ, triển khai giết người vô tội vạ.
Rất ít có quỷ chết oan khôi phục bình thường sau khi giết chết kẻ thù của mình, quỷ chết oan bị chấp niệm khống chế đi vào ngõ cụt, quá cố chấp với việc báo thù, sẽ khiến oán khí của họ tăng vọt, dẫn tới mất đi lý trí, gây hại tới người bình thường.
Mới đầu là vì báo thù, sau khi giải trừ chấp niệm, họ sẽ có thể tiến vào địa phủ luân hồi, nhưng sau khi giết kẻ thù, động thủ với người bình thường, vậy sẽ lây dính oan nghiệt.
Gần như không có một con lệ quỷ nào có thể có kết cục tốt, hoặc là bị người trong huyền môn thu phục, hoặc là làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, cuối cùng bị sét đánh chết.
Cách tốt nhất chính là giúp quỷ chết oan giải trừ chấp niệm, để họ có thể thuận lợi luân hồi, ví dụ giống như Bạch Trân Trân làm trước đó, giao tài xế cho cảnh sát, phơi bày tội trạng của gã ra, cô gái chết oan kia tự nhiên có thể tiến vào luân hồi.
Nhìn A Bổn quỳ xuống đất nhận sai, Bạch Trân Trân nâng mắt nhìn anh ta một cái: “Muốn tận tay báo thù như vậy?”
A Bổn gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Bây giờ không muốn nữa…”
Nhìn dáng vẻ sợ sệt này của anh ta, Bạch Trân Trân hận sắt không thành thép nói: “Anh ngay cả loại tay mơ vào nghề như tôi cũng không đánh lại, sao lại cảm thấy sau khi mình ra ngoài liền có thể thiên hạ vô địch?”
“Nơi này là đâu? Nơi này là Hương Giang, đại sư có bản lĩnh không ít, một con gà mờ như anh còn học đòi người ta tự ra ngoài báo thù?”
Bạch Trân Trân thật sự không biết ai cho A Bổn dũng khí khiến anh ta cảm thấy mình có thể báo thù thành công, rõ ràng Bạch Trân Trân đã từng nói với anh ta, đợi khi người nhà anh ta tới, nói rõ chân tướng cái chết của anh ta cho người nhà anh ta biết, tới lúc đó để người nhà anh ta báo thù giúp.
A Bổn vốn đồng ý rồi, kết quả cô xoay mặt không canh chừng, tên này lại nhân lúc mình xử lý thi thể cho anh ta mà chạy mất.
Nếu cô không đuổi tới kịp, chờ đợi A Bổn chỉ có một kết cục hồn phi phách tán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro