Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học]
Chương 24
2024-09-13 13:50:48
Có lẽ là bởi vì chấp niệm đã tiêu tan một ít, bây giờ ánh đỏ hồn thể của A Bổn đã ít đi nhiều, trông thuận mắt hơn trước không ít.
“Tôi sắp về rồi, anh có đi cùng tôi không?”
Thực ra Bạch Trân Trân không thích tham gia lễ truy điệu lắm, bầu không khí như thế khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt, cho dù cô đã ở nhà tang lễ thời gian dài, vẫn không quen tham gia lễ truy điệu — mặc kệ đã trải qua bao nhiêu lần, cho dù chỉ là làm một người đứng nhìn, cô vẫn không thể quen với chết chóc và ly biệt.
“Chị Bạch, tôi sắp đi rồi, có phải chị rất lưu luyến tôi không?”
A Bổn cười hi hi nhìn Bạch Trân Trân, bay qua bay lại bên cạnh cô, làm mặt quỷ chọc Bạch Trân Trân vui.
“Chị Bạch, chị rất xinh đẹp, cười một cái, cười một cái được không?”
Bạch Trân Trân cạn lời nhìn A Bổn trêu đùa trước mặt mình, loại thương cảm bởi vì lễ truy điệu mà sản sinh trước đó cũng biến mất không ít.
“Được rồi, nếu đã không tham gia lễ truy điệu, vậy thì đi với tôi đi.”
Người thật sự quan tâm A Bổn chỉ có một mình Lý Tinh Tinh, vừa nãy họ đã gặp rồi, giải quyết xong tiếc nuối cuối cùng, tâm trạng lúc này của A Bổn đã tốt lên rất nhiều.
Lễ truy điệu tiến hành thuận lợi, nhưng bạn tốt của A Bổn và bạn gái cũ của anh ta không tới, người tới tham gia lễ truy điệu ít tới đáng thương, sau khi lễ truy điệu cử hành xong, thi thể của A Bổn được đưa tới lò hỏa táng hỏa táng, sau đó người nhặt cốt sẽ giao tro cốt cho Lý Tinh Tinh.
Khi thi thể A Bổn hỏa táng, cô dẫn quỷ hồn của A Bổn tới, nhìn thi thể của mình bị lửa lớn nuốt chửng, A Bổn nuốt một ngụm nước bọt — đương nhiên, bây giờ anh ta là quỷ, cũng không nuốt nước bọt được, chỉ là làm một động tác như thế mà thôi.
“Chị Bạch, dù sao đều phải thiêu, chị hà tất phải phí tâm sức lớn như thế sửa lại thi thể chứ?”
Đây cũng là điều A Bổn không thể hiểu được, dù sao thì thi thể của anh ta khi vừa đưa tới thật sự rất thê thảm, một con quỷ như anh ta cũng có hơi không nhìn nổi thi thể của mình, ngược lại Bạch Trân Trân bình tĩnh như thường, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
Anh ta tận mắt nhìn Bạch Trân Trân từng chút từng chút may lại thi thể của anh ta, lại bổ sung xương cốt đã gãy đi, khôi phục gương mặt tan nát của anh ta thành dáng vẻ bình thường. Tuy anh ta nhờ Bạch Trân Trân đi lấy thận của anh ta, nhưng cũng chỉ là bởi vì nghe người ta nói, thi cốt không tròn vẹn sẽ không thể đầu thai, cho nên mới nhờ Bạch Trân Trân giúp anh ta.
Bạch Trân Trân đã tốn ba ngày ba đêm giúp anh ta sửa lại thi thể, cuối cùng thi thể sửa xong vẫn phải bị đẩy vào lò hỏa thiêu, biến thành một nắm tro cốt, vậy ý nghĩa sửa thi thể nằm ở đâu?
Anh ta không hiểu việc này có ý nghĩa gì.
Bạch Trân Trân nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, nhẹ giọng nói: “Đại khái là muốn để người chết vinh dự rời khỏi thế gian này, giữ cho họ tôn nghiêm cuối cùng khi làm người, để cha mẹ người thân của họ bớt đau khổ.”
Thực ra Bạch Trân Trân không có chí hướng vĩ đại gì, cô cũng không phải kiểu thánh mẫu trách trời thương dân đó, cô chỉ là làm chuyện mình muốn làm mà thôi.
“Cuộc đời không như ý, khổ lâu như thế, không thể lúc rời đi cũng mặt mày lấm lem, ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng không có chứ?”
Khi Bạch Trân Trân nói lời này, không thể hiện ra dáng vẻ trang nghiêm túc mục, chỉ giống như tán gẫu chuyện nhà, nói với A Bổn cách nghĩ chân thật nhất của cô.
“Tôi chỉ là một người bình thường, nếu tôi đã có thiên phú này, vậy chung quy cần làm gì đó.”
Cô nhận lấy hũ tro cốt do người nhặt cốt đưa tới, ôm đến nơi nhận tro cốt.
“Nếu anh không hiểu được, vậy thì nghĩ tới cô họ của anh, nếu bà ấy nhìn thấy thi thể rời rạc nát bấy của anh, bà ấy sẽ buồn bã như thế nào?”
Nỗi đau đớn khi người thân mất người khác không thể thấu hiểu trọn vẹn được, nếu có thể giảm nhẹ một chút, vậy cũng là một chuyện công đức, cớ gì không làm chứ?
Lý Tinh Tinh nhận lấy hũ tro cốt do Bạch Trân Trân đưa tới, mắt của bà ấy đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi: “Cô Bạch, A Bổn còn ở đây không?”
Tuy không tiếp xúc lâu, nhưng người thân qua đời, chung quy cũng là một chuyện buồn. Giọng nói của Lý Tinh Tinh hơi khàn, người phụ nữ trông sáng suốt giỏi giang này, khi đối mặt người thân qua đời, vẫn lộ ra dáng vẻ yếu đuối.
Bạch Trân Trân gật đầu: “Còn.”
“Tôi sắp về rồi, anh có đi cùng tôi không?”
Thực ra Bạch Trân Trân không thích tham gia lễ truy điệu lắm, bầu không khí như thế khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt, cho dù cô đã ở nhà tang lễ thời gian dài, vẫn không quen tham gia lễ truy điệu — mặc kệ đã trải qua bao nhiêu lần, cho dù chỉ là làm một người đứng nhìn, cô vẫn không thể quen với chết chóc và ly biệt.
“Chị Bạch, tôi sắp đi rồi, có phải chị rất lưu luyến tôi không?”
A Bổn cười hi hi nhìn Bạch Trân Trân, bay qua bay lại bên cạnh cô, làm mặt quỷ chọc Bạch Trân Trân vui.
“Chị Bạch, chị rất xinh đẹp, cười một cái, cười một cái được không?”
Bạch Trân Trân cạn lời nhìn A Bổn trêu đùa trước mặt mình, loại thương cảm bởi vì lễ truy điệu mà sản sinh trước đó cũng biến mất không ít.
“Được rồi, nếu đã không tham gia lễ truy điệu, vậy thì đi với tôi đi.”
Người thật sự quan tâm A Bổn chỉ có một mình Lý Tinh Tinh, vừa nãy họ đã gặp rồi, giải quyết xong tiếc nuối cuối cùng, tâm trạng lúc này của A Bổn đã tốt lên rất nhiều.
Lễ truy điệu tiến hành thuận lợi, nhưng bạn tốt của A Bổn và bạn gái cũ của anh ta không tới, người tới tham gia lễ truy điệu ít tới đáng thương, sau khi lễ truy điệu cử hành xong, thi thể của A Bổn được đưa tới lò hỏa táng hỏa táng, sau đó người nhặt cốt sẽ giao tro cốt cho Lý Tinh Tinh.
Khi thi thể A Bổn hỏa táng, cô dẫn quỷ hồn của A Bổn tới, nhìn thi thể của mình bị lửa lớn nuốt chửng, A Bổn nuốt một ngụm nước bọt — đương nhiên, bây giờ anh ta là quỷ, cũng không nuốt nước bọt được, chỉ là làm một động tác như thế mà thôi.
“Chị Bạch, dù sao đều phải thiêu, chị hà tất phải phí tâm sức lớn như thế sửa lại thi thể chứ?”
Đây cũng là điều A Bổn không thể hiểu được, dù sao thì thi thể của anh ta khi vừa đưa tới thật sự rất thê thảm, một con quỷ như anh ta cũng có hơi không nhìn nổi thi thể của mình, ngược lại Bạch Trân Trân bình tĩnh như thường, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
Anh ta tận mắt nhìn Bạch Trân Trân từng chút từng chút may lại thi thể của anh ta, lại bổ sung xương cốt đã gãy đi, khôi phục gương mặt tan nát của anh ta thành dáng vẻ bình thường. Tuy anh ta nhờ Bạch Trân Trân đi lấy thận của anh ta, nhưng cũng chỉ là bởi vì nghe người ta nói, thi cốt không tròn vẹn sẽ không thể đầu thai, cho nên mới nhờ Bạch Trân Trân giúp anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Trân Trân đã tốn ba ngày ba đêm giúp anh ta sửa lại thi thể, cuối cùng thi thể sửa xong vẫn phải bị đẩy vào lò hỏa thiêu, biến thành một nắm tro cốt, vậy ý nghĩa sửa thi thể nằm ở đâu?
Anh ta không hiểu việc này có ý nghĩa gì.
Bạch Trân Trân nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, nhẹ giọng nói: “Đại khái là muốn để người chết vinh dự rời khỏi thế gian này, giữ cho họ tôn nghiêm cuối cùng khi làm người, để cha mẹ người thân của họ bớt đau khổ.”
Thực ra Bạch Trân Trân không có chí hướng vĩ đại gì, cô cũng không phải kiểu thánh mẫu trách trời thương dân đó, cô chỉ là làm chuyện mình muốn làm mà thôi.
“Cuộc đời không như ý, khổ lâu như thế, không thể lúc rời đi cũng mặt mày lấm lem, ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng không có chứ?”
Khi Bạch Trân Trân nói lời này, không thể hiện ra dáng vẻ trang nghiêm túc mục, chỉ giống như tán gẫu chuyện nhà, nói với A Bổn cách nghĩ chân thật nhất của cô.
“Tôi chỉ là một người bình thường, nếu tôi đã có thiên phú này, vậy chung quy cần làm gì đó.”
Cô nhận lấy hũ tro cốt do người nhặt cốt đưa tới, ôm đến nơi nhận tro cốt.
“Nếu anh không hiểu được, vậy thì nghĩ tới cô họ của anh, nếu bà ấy nhìn thấy thi thể rời rạc nát bấy của anh, bà ấy sẽ buồn bã như thế nào?”
Nỗi đau đớn khi người thân mất người khác không thể thấu hiểu trọn vẹn được, nếu có thể giảm nhẹ một chút, vậy cũng là một chuyện công đức, cớ gì không làm chứ?
Lý Tinh Tinh nhận lấy hũ tro cốt do Bạch Trân Trân đưa tới, mắt của bà ấy đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi: “Cô Bạch, A Bổn còn ở đây không?”
Tuy không tiếp xúc lâu, nhưng người thân qua đời, chung quy cũng là một chuyện buồn. Giọng nói của Lý Tinh Tinh hơi khàn, người phụ nữ trông sáng suốt giỏi giang này, khi đối mặt người thân qua đời, vẫn lộ ra dáng vẻ yếu đuối.
Bạch Trân Trân gật đầu: “Còn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro