[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão
Tề Nguyên Tân...
Trì Mạch
2024-09-04 09:16:16
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế là hiệu trưởng trường Nhất Trung đành cắn răng, chuẩn bị kỳ thi nhập học. Chỉ dùng điểm số năm ngoái thôi vẫn chưa đủ, bọn họ phải thông qua kỳ thi tuyển sinh của Nhất Trung, thầy cô tự ra đề, cuộc thi diễn ra trong vòng hai ngày. Lương Vệ Đông may mắn, lúc anh ta đến thì vừa hay diễn ra cuộc thi kiểm tra, người ta thấy anh ta vừa đủ điểm số năm ngoái nên đặc cách cho anh ta vào trường.
May mà Lương Vệ Đông vẫn không bỏ bê học hành, mặc dù bài thi của cuộc thi này khá khó nhưng đối với kiến thức của mình thì anh ta vẫn có thể làm được. Do đã trải qua rất nhiều cuộc thi, nên anh ta cũng không cảm thấy quá hoang mang. Sau khi Lương Vệ Đông hoàn thành bài thi của mình, anh ta tiếp tục ở lại trong trường học một ngày để đợi kết quả. Cuối cùng, anh ta cũng nhận được thông báo trúng tuyển.
“Chị, giáo viên chủ nhiệm của tôi có nói qua, thầy ấy nói em rất có triển vọng. Mặc dù tin tức ở trường trung học ở trấn của chúng ta không được tinh thông lắm, nhưng ở phương diện này thầy ấy rất giỏi. Thầy ấy nói tôi nên học ở một lớp chất lượng, sang năm trên tám mươi phần trăm có thể đỗ vào các trường có danh tiếng.” Lương Vệ Đông suy sụp tinh thần ba năm, nhưng nhờ có lời động viên của một thầy giáo đến từ thành phố lớn, trong lúc nhất thời anh ta cảm thấy cực kỳ đáng tin tưởng.
Tô Duy Duy cười rộ lên: “Thầy giáo chủ nhiệm của lớp cậu nói đúng lắm. Đôi khi có những người nhìn qua liền biết sẽ không phải là người tầm thường. Chị tin tưởng cậu có thể, về phần tiền nong thì cậu không cần phải lo.”
“Nhưng mà trong nhà…”
“Chuyện trong nhà cũng không cần cậu phải lo, năm nay nhiệm vụ trọng tâm của cậu là học tập. Hơn nữa, vốn dĩ tôi cho cậu đi thi nhất trung, cũng là hy vọng tương lai có thể dựa vào cậu để kiếm tiền.”
Lương Vệ Đông ngẩn người, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ: “Dựa vào tôi để kiếm tiền?”
“Đúng vậy, chị không dám nói là kiếm được nhiều, nhưng nếu chỉ là kiếm một chút thì chắc chắn có thể.”
Lương Vệ Đông chưa bao giờ nghĩ tới anh ta cũng có thể giúp kiếm tiền cả, nhìn vẻ mặt của Tô Duy Duy trông cũng không giống như đang nói đùa, nhưng anh ta chỉ là một đứa học sinh thì có thể kiếm tiền gì chứ? Vẻ mặt Lương Vệ Đông tràn đầy sự khó hiểu.
Tô Duy Duy cười rộ: “Trước mắt không phải sắp khai giảng sao? Chị hỏi cậu, đối với việc ôn tập chuẩn bị thi đại học, nhất là trong khoảng thời gian 3 tháng sắp tới, học sinh sẽ cần cái gì nhất?”
Lương Vệ Đông ngẩn người, cần cái gì nhất ư? Tự lấy bản thân là học sinh ra làm ví dụ, thì khó tìm nhất là thầy cô giỏi, thậm chí có những thầy cô còn chẳng giỏi bằng anh ta. Ngoài ra, tài liệu tốt cũng khó tìm kiếm, có những lúc chỉ muốn mua một quyển sách mà anh ta còn phải đi lên tận huyện để tìm, mà đôi khi còn chưa chắc có thể mua được. Mẫu bài thi cũng khó tìm nữa, mấy mẫu bài thi ở trong trấn cũng không còn nhiều giá trị để tham khảo nữa, mà mẫu bài thi ở trong trấn cũng khó tìm được, nên có thể thấy học sinh cái gì cũng thiếu thốn.
Lương Vệ Đông đoán không ra: “Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ gì vậy?”
Thật ra, Tô Duy Duy đã sớm nghĩ đến việc bán tôm tép, nhưng mà việc nuôi tôm lại rất dễ khiến người ta chú ý.
Nếu cô đem vào trong trấn để bán thì sẽ bán được với giá rất cao, nhưng như vậy lại dễ dàng trở thành kẻ đầu cơ trục lợi.
Thế là hiệu trưởng trường Nhất Trung đành cắn răng, chuẩn bị kỳ thi nhập học. Chỉ dùng điểm số năm ngoái thôi vẫn chưa đủ, bọn họ phải thông qua kỳ thi tuyển sinh của Nhất Trung, thầy cô tự ra đề, cuộc thi diễn ra trong vòng hai ngày. Lương Vệ Đông may mắn, lúc anh ta đến thì vừa hay diễn ra cuộc thi kiểm tra, người ta thấy anh ta vừa đủ điểm số năm ngoái nên đặc cách cho anh ta vào trường.
May mà Lương Vệ Đông vẫn không bỏ bê học hành, mặc dù bài thi của cuộc thi này khá khó nhưng đối với kiến thức của mình thì anh ta vẫn có thể làm được. Do đã trải qua rất nhiều cuộc thi, nên anh ta cũng không cảm thấy quá hoang mang. Sau khi Lương Vệ Đông hoàn thành bài thi của mình, anh ta tiếp tục ở lại trong trường học một ngày để đợi kết quả. Cuối cùng, anh ta cũng nhận được thông báo trúng tuyển.
“Chị, giáo viên chủ nhiệm của tôi có nói qua, thầy ấy nói em rất có triển vọng. Mặc dù tin tức ở trường trung học ở trấn của chúng ta không được tinh thông lắm, nhưng ở phương diện này thầy ấy rất giỏi. Thầy ấy nói tôi nên học ở một lớp chất lượng, sang năm trên tám mươi phần trăm có thể đỗ vào các trường có danh tiếng.” Lương Vệ Đông suy sụp tinh thần ba năm, nhưng nhờ có lời động viên của một thầy giáo đến từ thành phố lớn, trong lúc nhất thời anh ta cảm thấy cực kỳ đáng tin tưởng.
Tô Duy Duy cười rộ lên: “Thầy giáo chủ nhiệm của lớp cậu nói đúng lắm. Đôi khi có những người nhìn qua liền biết sẽ không phải là người tầm thường. Chị tin tưởng cậu có thể, về phần tiền nong thì cậu không cần phải lo.”
“Nhưng mà trong nhà…”
“Chuyện trong nhà cũng không cần cậu phải lo, năm nay nhiệm vụ trọng tâm của cậu là học tập. Hơn nữa, vốn dĩ tôi cho cậu đi thi nhất trung, cũng là hy vọng tương lai có thể dựa vào cậu để kiếm tiền.”
Lương Vệ Đông ngẩn người, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ: “Dựa vào tôi để kiếm tiền?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, chị không dám nói là kiếm được nhiều, nhưng nếu chỉ là kiếm một chút thì chắc chắn có thể.”
Lương Vệ Đông chưa bao giờ nghĩ tới anh ta cũng có thể giúp kiếm tiền cả, nhìn vẻ mặt của Tô Duy Duy trông cũng không giống như đang nói đùa, nhưng anh ta chỉ là một đứa học sinh thì có thể kiếm tiền gì chứ? Vẻ mặt Lương Vệ Đông tràn đầy sự khó hiểu.
Tô Duy Duy cười rộ: “Trước mắt không phải sắp khai giảng sao? Chị hỏi cậu, đối với việc ôn tập chuẩn bị thi đại học, nhất là trong khoảng thời gian 3 tháng sắp tới, học sinh sẽ cần cái gì nhất?”
Lương Vệ Đông ngẩn người, cần cái gì nhất ư? Tự lấy bản thân là học sinh ra làm ví dụ, thì khó tìm nhất là thầy cô giỏi, thậm chí có những thầy cô còn chẳng giỏi bằng anh ta. Ngoài ra, tài liệu tốt cũng khó tìm kiếm, có những lúc chỉ muốn mua một quyển sách mà anh ta còn phải đi lên tận huyện để tìm, mà đôi khi còn chưa chắc có thể mua được. Mẫu bài thi cũng khó tìm nữa, mấy mẫu bài thi ở trong trấn cũng không còn nhiều giá trị để tham khảo nữa, mà mẫu bài thi ở trong trấn cũng khó tìm được, nên có thể thấy học sinh cái gì cũng thiếu thốn.
Lương Vệ Đông đoán không ra: “Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ gì vậy?”
Thật ra, Tô Duy Duy đã sớm nghĩ đến việc bán tôm tép, nhưng mà việc nuôi tôm lại rất dễ khiến người ta chú ý.
Nếu cô đem vào trong trấn để bán thì sẽ bán được với giá rất cao, nhưng như vậy lại dễ dàng trở thành kẻ đầu cơ trục lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro