[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
Chứng Cứ Nằm Tr...
Tuyết Gia
2024-08-26 11:27:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Chí Cường hít vào một hơi thật sâu, bây giờ anh ta là kẻ yếu thế, không dám huênh hoang như lúc trước nữa, khóe môi giật giật, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng. “Thư Nhan, có phải anh ba ép cô đúng không? Muốn nhân cơ hội hai chúng ta ly hôn để thừa nước đục thả câu chứ gì?”
Đến bây giờ Diệp Chí Cường vẫn không tin Thư Nhan sẽ đi đánh ghen, nói cách khác là cô lại dám đi đánh ghen.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ba cả, anh ấy chỉ đến để giúp tôi thôi.” Thư Nhan tựa như đang mỉm cười với Diệp Chí Cường: “Diệp Chí Cường, anh muốn ly hôn với tôi đúng không?”
Nếu như vẻ ngoài của Thư Nhan chẳng có gì thay đổi, anh ta còn tưởng là người đang ngồi trước mặt mình là một người khác.
“Chúng ta quen biết nhau thông qua mai mối, chỉ gặp nhau đúng hai lần là đã kết hôn thì có tình cảm kiểu gì? Thư Nhan, tôi biết những năm này cô vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con rất cực khổ, cho nên tôi quyết định để lại căn nhà cho cô, tiền tiết kiệm cũng là của cô, thật sự không thể…” Diệp Chí Cường cắn răng nói: “Nhưng hai đứa nhỏ hãy để tôi nuôi, trước đây do tôi suy nghĩ không kỹ càng, cô một thân một mình nuôi hai đứa con sẽ không tiện cho việc tái hôn sau này. Không còn vướng bận hai đứa nhỏ nữa, cô vừa có nhà vừa có tiền, tùy tiện tìm mộ người đàn ông thôi cũng đã tốt hơn tôi rất nhiều rồi.”
Hai đứa con mà Thư Nhan sinh ra anh ta chỉ gặp qua mấy lần, lúc em bé mới chào đời Diệc Chí Cường bế được hai lần, về sau càng lạnh nhạt, căn bản không có tình cảm cha con gì hết. Cho nên lúc Lý Kiều Kiều nói rằng sợ con của cô ta sẽ bị anh chị nó ức hiếp, Diệp Chí Cường không nghĩ gì nhiều mà ném hai đứa cho Thư Nhan nuôi, dù sao anh ta chỉ cần bỏ ra một chút tiền là được rồi. Các khoảng học phí sau này anh ta cũng sẽ trả hết, tóm lại không thể để Lý Kiều Kiều và đứa con trong bụng cô ta chịu thiệt thòi. Theo như lời của Lý Kiều Kiều nói thì đây chính là kết tinh của tình yêu giữa hai người bọn họ.
Bây giờ tình hình đã khác xưa, bọn họ bị Thư Nhan nắm thóp, chỉ có thể nhượng bộ lùi một bước, khi mọi chuyện xong xuôi thì ném hai đứa nó cho ông bà ở quê, anh ta và Lý Kiều Kiều cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.
Hai người họ đúng là quen biết nhờ người mai mối, đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại có với nhau hai mụn con, không còn tình thì cũng còn nghĩa chứ?
Ở quê mà, quen biết nhờ xem mắt thì ai cũng vậy thôi, chẳng phải cũng sống hết một đời à?
Suy cho cùng, bây giờ Diệp Chí Cường đã phất lên, không còn vừa mắt với cô vợ lôi thôi xấu xí ở nhà nữa, anh ta muốn quen biết với những cô gái vừa trẻ đẹp lại có học thức ở ngoài kia hơn.
“Muốn ly hôn cũng được.” Thư Nhan cũng không tiếp tục vòng vo với anh ta nữa, trả lời một cách sảng khoái: “Nhưng những điều kiện trước đó tôi không đồng ý.”
“Cô muốn gì? Chê tiền ít à? Cô biết tôi nhận khoán công trình sẽ không có nhiều tiền mà, tiền tạm ứng đều nằm hết ở trong này rồi, bây giờ còn đang thiếu tiền vật liệu ở bên ngoài, tôi còn chưa thanh toán lương cho mấy anh em đang làm kia kìa.” Diệp Chí Cường nghiến răng nhìn Thư Nhan, biểu cảm khốn khó nói: “Hay là vậy đi, bây giờ tôi mặt dày đi mượn tiền, cắn răng nhẫn nhục chắc cũng mượn được cỡ hai vạn, cộng với một vạn tiền tiết kiệm trong nhà là ba vạn, trong thôn của cô làm gì có nhà nào có nhiều tiến đến thế? Cô là người duy nhất rồi nhỉ?”
Thư Nhan hừ nhẹ, nếu như không nắm rõ tài sản của anh ta thì chắc có lẽ cô đã bị anh ta xoay vòng vòng. Chỉ với ba vạn mà lại muốn đuổi cô ư? Nằm mơ đi!
“Ly hôn cũng được, nhưng anh phải tay trắng đi ra khỏi nhà.”
Diệp Chí Cường kinh ngạc đứng bật dậy: “Dựa vào đâu chứ?”
Diệp Chí Cường hít vào một hơi thật sâu, bây giờ anh ta là kẻ yếu thế, không dám huênh hoang như lúc trước nữa, khóe môi giật giật, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng. “Thư Nhan, có phải anh ba ép cô đúng không? Muốn nhân cơ hội hai chúng ta ly hôn để thừa nước đục thả câu chứ gì?”
Đến bây giờ Diệp Chí Cường vẫn không tin Thư Nhan sẽ đi đánh ghen, nói cách khác là cô lại dám đi đánh ghen.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ba cả, anh ấy chỉ đến để giúp tôi thôi.” Thư Nhan tựa như đang mỉm cười với Diệp Chí Cường: “Diệp Chí Cường, anh muốn ly hôn với tôi đúng không?”
Nếu như vẻ ngoài của Thư Nhan chẳng có gì thay đổi, anh ta còn tưởng là người đang ngồi trước mặt mình là một người khác.
“Chúng ta quen biết nhau thông qua mai mối, chỉ gặp nhau đúng hai lần là đã kết hôn thì có tình cảm kiểu gì? Thư Nhan, tôi biết những năm này cô vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con rất cực khổ, cho nên tôi quyết định để lại căn nhà cho cô, tiền tiết kiệm cũng là của cô, thật sự không thể…” Diệp Chí Cường cắn răng nói: “Nhưng hai đứa nhỏ hãy để tôi nuôi, trước đây do tôi suy nghĩ không kỹ càng, cô một thân một mình nuôi hai đứa con sẽ không tiện cho việc tái hôn sau này. Không còn vướng bận hai đứa nhỏ nữa, cô vừa có nhà vừa có tiền, tùy tiện tìm mộ người đàn ông thôi cũng đã tốt hơn tôi rất nhiều rồi.”
Hai đứa con mà Thư Nhan sinh ra anh ta chỉ gặp qua mấy lần, lúc em bé mới chào đời Diệc Chí Cường bế được hai lần, về sau càng lạnh nhạt, căn bản không có tình cảm cha con gì hết. Cho nên lúc Lý Kiều Kiều nói rằng sợ con của cô ta sẽ bị anh chị nó ức hiếp, Diệp Chí Cường không nghĩ gì nhiều mà ném hai đứa cho Thư Nhan nuôi, dù sao anh ta chỉ cần bỏ ra một chút tiền là được rồi. Các khoảng học phí sau này anh ta cũng sẽ trả hết, tóm lại không thể để Lý Kiều Kiều và đứa con trong bụng cô ta chịu thiệt thòi. Theo như lời của Lý Kiều Kiều nói thì đây chính là kết tinh của tình yêu giữa hai người bọn họ.
Bây giờ tình hình đã khác xưa, bọn họ bị Thư Nhan nắm thóp, chỉ có thể nhượng bộ lùi một bước, khi mọi chuyện xong xuôi thì ném hai đứa nó cho ông bà ở quê, anh ta và Lý Kiều Kiều cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ đúng là quen biết nhờ người mai mối, đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại có với nhau hai mụn con, không còn tình thì cũng còn nghĩa chứ?
Ở quê mà, quen biết nhờ xem mắt thì ai cũng vậy thôi, chẳng phải cũng sống hết một đời à?
Suy cho cùng, bây giờ Diệp Chí Cường đã phất lên, không còn vừa mắt với cô vợ lôi thôi xấu xí ở nhà nữa, anh ta muốn quen biết với những cô gái vừa trẻ đẹp lại có học thức ở ngoài kia hơn.
“Muốn ly hôn cũng được.” Thư Nhan cũng không tiếp tục vòng vo với anh ta nữa, trả lời một cách sảng khoái: “Nhưng những điều kiện trước đó tôi không đồng ý.”
“Cô muốn gì? Chê tiền ít à? Cô biết tôi nhận khoán công trình sẽ không có nhiều tiền mà, tiền tạm ứng đều nằm hết ở trong này rồi, bây giờ còn đang thiếu tiền vật liệu ở bên ngoài, tôi còn chưa thanh toán lương cho mấy anh em đang làm kia kìa.” Diệp Chí Cường nghiến răng nhìn Thư Nhan, biểu cảm khốn khó nói: “Hay là vậy đi, bây giờ tôi mặt dày đi mượn tiền, cắn răng nhẫn nhục chắc cũng mượn được cỡ hai vạn, cộng với một vạn tiền tiết kiệm trong nhà là ba vạn, trong thôn của cô làm gì có nhà nào có nhiều tiến đến thế? Cô là người duy nhất rồi nhỉ?”
Thư Nhan hừ nhẹ, nếu như không nắm rõ tài sản của anh ta thì chắc có lẽ cô đã bị anh ta xoay vòng vòng. Chỉ với ba vạn mà lại muốn đuổi cô ư? Nằm mơ đi!
“Ly hôn cũng được, nhưng anh phải tay trắng đi ra khỏi nhà.”
Diệp Chí Cường kinh ngạc đứng bật dậy: “Dựa vào đâu chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro