[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
Đón Con (3)
Tuyết Gia
2024-08-26 11:27:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà Diệp vừa lẩm bẩm vừa thu dọn hành lý, Diệp Thanh Thanh thì chẳng có mấy bộ đồ, gói ghém xong chỉ vỏn vẹn một cái túi nhỏ. Nhưng Diệp thiên Bảo thì cơ man là đồ, nào là giày dép, đồ chơi, đồ ăn vặt, chật ních hai cái túi da rắn, cộng thêm một cái ba lô cao bồi.
“Có cần gọi điện báo cho Diệp Chí Cường biết không?” Ông Diệp không an tâm hỏi chừng.
Chí Cường và vợ nó có gì đều nói với hai ông bà, lần này đột nhiên kêu Thư Kiến Ba đến đón hai đứa nhỏ đi, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“Gọi cái gì mà gọi chứ? Đến chi bộ thôn gọi điện thoại phải mất hơn mười phút, quay về làm sao đón được chuyến xe tối. Hơn nữa người đến đón là con cái nhà họ Thư, sao có thể làm hại hai đứa trẻ kia chứ?” Bà Diệp nhanh chóng bác bỏ, ôm chầm lấy cháu trai ngoan của bà: “Ôi, Thiên Bảo của chúng ta phải quay về với ba mẹ rồi, bà nội không nỡ xíu nào!”
“Vậy cháu không đi nữa, cháu ở đây chơi với bà.” So với ba và mẹ, Diệp Thiên Bảo càng muốn ở bên ông bà nội hơn.
“Vậy không được, Thiên Bảo của chúng ta là người thành phố, phải đi nhà trẻ ở thành phố, tương lai đỗ đạt trạng nguyên.”
“Được ạ, cháu nhất định sẽ thi đô trạng nguyên rồi quay về với bà.” Diệp Thiên Bảo vỗ ngực nói.
Hai ông bà muốn đưa cháu ra trạm xe, nhưng sau khi chuyển hành lý ra sau xe máy chỉ còn thừa chỗ cho hai đứa trẻ ngồi.
“Sắp đến hai giờ rồi, thưa chú thím, cháu đi trước đây.”
…
Diệp Chí Cường ôm bụng, rõ ràng toàn thân anh ta rất đau, nhưng lại không kiểm tra ra được vấn đề gì, anh ta biết mình đụng phải chuyên gia đánh người rồi.
“Anh Cường, anh không sao chứ?” Lý Kiều Kiều cũng đi kiểm tra sức khỏe, mới vừa rồi cô ta bị dọa sợ đến mức bụng liên tục nhói lên, sợ đứa trẻ trong bụng xảy ra chuyện gì.
“Anh không sao, em không sao chứ?” Diệp Chí Cường nhìn Lý Kiều Kiều, sắc mặt trở nên dịu xuống.
“Anh Cường, em sợ quá!” Lý Kiều kiều nép mình vào trong vòng tay của Diệp Chí Cường, vừa đúng đụng vào vết thương của anh ta.
Nghe thấy tiếng anh ta kêu lên, cô ta nhanh chóng lùi ra sau: “Không phải anh nói là không bị thương sao? Anh bị thương ở đâu? Để em xem.”
Lý Kiều Kiều nhẹ nhàng sờ lên ngực Diệp Chí Cường, đau khổ nói: “Sao cô ta dám chứ, để nhiều người đến đánh anh như vậy, sao cô ta lại tàn nhẫn đến mức này?”
“Cô ta chỉ là một con đàn bà quê mùa, sao có thể sánh với em? Không sao đâu, qua hai ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Lý Kiều Kiều mím môi lo lắng hỏi: “Anh Cường, em phải làm sao bây giờ? Những tấm ảnh đó không được để lọt ra ngoài, nếu không chúng ta chết chắc.”
“Đừng lo lắng. Anh sẽ không để cô ta được toại nguyện đâu." Diệp Chí Cường hung tợn nói.
Nếu cô đã bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, muốn dùng những bức ảnh đó uy hiếp tôi sao? Mơ đi. Chẳng phải chỉ là vài tấm hình thôi à, tôi để cô phải nếm thử xem như thế nào.
Diệp Chí Cường xoa dịu Lý Như Mai, dẫn người đến thẳng nhà của Thư Nhan.
“Anh Cường, từ lầu một đến lầu năm bọn em đều tìm cả rồi, không thấy người đâu.”
Diệp chí Cường thuận tay vớ lấy chiếc cốc đặt ở trên bàn ném vỡ tan tành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn cô ta đang ở chỗ của Thư Kiến Dương rồi.”
Giống như dự đoán của Thư Nhan, Diệp Chí Cường không có gan đến quậy ở địa bàn của Thư Kiến Dương, nhưng nếu như bắt anh ta ra đi với hai bàn tay trắng như lời Thư Nhan nói, chắc chắn anh ta sẽ không chịu.
Phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể bỏ mặc con, Diệp Chí Cường nghĩ đến đây bèn gọi điện về nhà cho ba mẹ.
“Ai đấy?”
“Chú à, là cháu, Chí Cường đây. Không có chuyện gì đâu chú, cháu gọi về hỏi thăm ba mẹ chút chuyện thôi.” Diệp Chí Cường nghĩ mình phải lắp cho nhà ở dưới quê một bộ điện thoại thôi, có việc gì phải gọi như thế này thì thật bất tiện.
Bà Diệp vừa lẩm bẩm vừa thu dọn hành lý, Diệp Thanh Thanh thì chẳng có mấy bộ đồ, gói ghém xong chỉ vỏn vẹn một cái túi nhỏ. Nhưng Diệp thiên Bảo thì cơ man là đồ, nào là giày dép, đồ chơi, đồ ăn vặt, chật ních hai cái túi da rắn, cộng thêm một cái ba lô cao bồi.
“Có cần gọi điện báo cho Diệp Chí Cường biết không?” Ông Diệp không an tâm hỏi chừng.
Chí Cường và vợ nó có gì đều nói với hai ông bà, lần này đột nhiên kêu Thư Kiến Ba đến đón hai đứa nhỏ đi, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“Gọi cái gì mà gọi chứ? Đến chi bộ thôn gọi điện thoại phải mất hơn mười phút, quay về làm sao đón được chuyến xe tối. Hơn nữa người đến đón là con cái nhà họ Thư, sao có thể làm hại hai đứa trẻ kia chứ?” Bà Diệp nhanh chóng bác bỏ, ôm chầm lấy cháu trai ngoan của bà: “Ôi, Thiên Bảo của chúng ta phải quay về với ba mẹ rồi, bà nội không nỡ xíu nào!”
“Vậy cháu không đi nữa, cháu ở đây chơi với bà.” So với ba và mẹ, Diệp Thiên Bảo càng muốn ở bên ông bà nội hơn.
“Vậy không được, Thiên Bảo của chúng ta là người thành phố, phải đi nhà trẻ ở thành phố, tương lai đỗ đạt trạng nguyên.”
“Được ạ, cháu nhất định sẽ thi đô trạng nguyên rồi quay về với bà.” Diệp Thiên Bảo vỗ ngực nói.
Hai ông bà muốn đưa cháu ra trạm xe, nhưng sau khi chuyển hành lý ra sau xe máy chỉ còn thừa chỗ cho hai đứa trẻ ngồi.
“Sắp đến hai giờ rồi, thưa chú thím, cháu đi trước đây.”
…
Diệp Chí Cường ôm bụng, rõ ràng toàn thân anh ta rất đau, nhưng lại không kiểm tra ra được vấn đề gì, anh ta biết mình đụng phải chuyên gia đánh người rồi.
“Anh Cường, anh không sao chứ?” Lý Kiều Kiều cũng đi kiểm tra sức khỏe, mới vừa rồi cô ta bị dọa sợ đến mức bụng liên tục nhói lên, sợ đứa trẻ trong bụng xảy ra chuyện gì.
“Anh không sao, em không sao chứ?” Diệp Chí Cường nhìn Lý Kiều Kiều, sắc mặt trở nên dịu xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh Cường, em sợ quá!” Lý Kiều kiều nép mình vào trong vòng tay của Diệp Chí Cường, vừa đúng đụng vào vết thương của anh ta.
Nghe thấy tiếng anh ta kêu lên, cô ta nhanh chóng lùi ra sau: “Không phải anh nói là không bị thương sao? Anh bị thương ở đâu? Để em xem.”
Lý Kiều Kiều nhẹ nhàng sờ lên ngực Diệp Chí Cường, đau khổ nói: “Sao cô ta dám chứ, để nhiều người đến đánh anh như vậy, sao cô ta lại tàn nhẫn đến mức này?”
“Cô ta chỉ là một con đàn bà quê mùa, sao có thể sánh với em? Không sao đâu, qua hai ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Lý Kiều Kiều mím môi lo lắng hỏi: “Anh Cường, em phải làm sao bây giờ? Những tấm ảnh đó không được để lọt ra ngoài, nếu không chúng ta chết chắc.”
“Đừng lo lắng. Anh sẽ không để cô ta được toại nguyện đâu." Diệp Chí Cường hung tợn nói.
Nếu cô đã bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, muốn dùng những bức ảnh đó uy hiếp tôi sao? Mơ đi. Chẳng phải chỉ là vài tấm hình thôi à, tôi để cô phải nếm thử xem như thế nào.
Diệp Chí Cường xoa dịu Lý Như Mai, dẫn người đến thẳng nhà của Thư Nhan.
“Anh Cường, từ lầu một đến lầu năm bọn em đều tìm cả rồi, không thấy người đâu.”
Diệp chí Cường thuận tay vớ lấy chiếc cốc đặt ở trên bàn ném vỡ tan tành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn cô ta đang ở chỗ của Thư Kiến Dương rồi.”
Giống như dự đoán của Thư Nhan, Diệp Chí Cường không có gan đến quậy ở địa bàn của Thư Kiến Dương, nhưng nếu như bắt anh ta ra đi với hai bàn tay trắng như lời Thư Nhan nói, chắc chắn anh ta sẽ không chịu.
Phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể bỏ mặc con, Diệp Chí Cường nghĩ đến đây bèn gọi điện về nhà cho ba mẹ.
“Ai đấy?”
“Chú à, là cháu, Chí Cường đây. Không có chuyện gì đâu chú, cháu gọi về hỏi thăm ba mẹ chút chuyện thôi.” Diệp Chí Cường nghĩ mình phải lắp cho nhà ở dưới quê một bộ điện thoại thôi, có việc gì phải gọi như thế này thì thật bất tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro