Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 27
2024-11-19 22:15:16
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên hai người ăn sáng cùng nhau, người đàn ông vẫn không thích nói chuyện, trong nhà sáng sớm có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Đường Thư cắn từng miếng bánh bao nhân thịt, nước canh nồng đậm khiến tâm tình cô dịu đi đôi chút.
Nhưng trong lòng cô không giấu được chuyện, nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mở miệng, nhưng mà lại không biết mở đầu như thế nào, suy nghĩ thật lâu mới nhẹ nhàng nói: "Ngày mai trong trấn có chợ, tôi muốn mua hai bộ quần áo, thuận tiện cắt chút vải dệt, làm mấy bộ cho con."
Vừa rồi cô nhìn thấy nhà thím Lưu có một máy may, đúng lúc trước đây cô đi theo bạn học khóa may quần áo mấy ngày, về phương diện may vá cũng không khó lắm.
Thẩm Việt ngẩng đầu lên, nhìn bánh bao trong tay Đường Thư mới ăn được một nửa, anh đã ăn hết hai cái.
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa hồ đang tự hỏi lời cô là có ý gì, sau đó hỏi: "Cần bao nhiêu tiền?"
Nói xong, anh trực tiếp cầm lấy bát, uống một hớp lớn, so sánh với Đường Thư ăn từng muỗng, có vẻ đặc biệt thô lỗ.
Đường Thư chớp chớp mắt, không kịp phản ứng.
Thì ra Thẩm Việt cho rằng cô muốn hỏi anh lấy tiền.
Cũng đúng, hôm qua khám thai đã tiêu tốn 100 tệ, cô cũng không có bất kỳ thu nhập gì, chi phí trong nhà đều là Thẩm Việt cho cô, cho nên chi tiêu của con, Thẩm Việt tự nhiên cũng là cam chịu do anh gánh vác.
Đường Thư cúi đầu múc một thìa cháo, chậm rãi đưa vào trong miệng, nói: "Cũng không nhiều, mấy chục tệ hẳn là đủ rồi."
Thẩm Việt uống xong ngụm cháo cuối cùng, hiện tại thì đủ, về sau chờ đứa bé được sinh ra chỉ sợ chỗ cần dùng tiền sẽ nhiều hơn.
Anh nói: "Vậy ngày mai tôi đi cùng cô."
Đường Thư suy nghĩ một chút, dò hỏi: "Có phải anh không có công việc không? Còn tiền không?"
Đường Thư có tiền, ngoại trừ năm trăm tệ trước đó Thẩm Việt để lại, cô lại kiếm được năm trăm tệ từ bọn buôn người, nhưng về lâu dài chút tiền này căn bản không chống đỡ nổi chi tiêu hàng ngày, nhất là sau khi đứa nhỏ sinh ra, phỏng chừng chi tiêu sẽ càng nhiều hơn.
Cho nên, số tiền này cô không có khả năng nói cho Thẩm Việt, cô phải vụng trộm cất giữ, phòng ngừa vạn nhất.
Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn cô: "Yên tâm, cho dù tôi không ăn, cũng sẽ không để cho cô và con chịu đói."
Thẩm Việt không nói gì thêm, lại ăn hai cái bánh bao mới buông bát trong tay xuống, chờ Đường Thư ăn xong, anh thu dọn bát đi rửa.
Thẳng đến khi Thẩm Việt bỏ bát vào tủ cơm, anh biết mình không có sinh ra ảo giác, Đường Thư quả thật vẫn luôn len lén quan sát anh.
Chỉ có điều khi anh quay đầu đi, Đường Thư liền cúi đầu, ôm bụng, chậm rãi ngồi xuống một cái ghế nằm trong sân.
Chiếc ghế nằm đó là chiếc ghế bà cụ thích dùng nhất khi còn sống, mỗi buổi sáng ăn sáng xong đều cầm một chiếc quạt hương bồ, vừa ngâm nga giai điệu, vừa nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, thỉnh thoảng còn hô một tiếng: "A Việt, rót cho bà chén trà."
Thẩm Việt mỗi lần nghe nói như thế, đều không tình nguyện vứt đồ chơi hoặc là truyện tranh trong tay xuống, mang dép lê rót cho bà một ly nước ấm.
Bà cụ nhận ly, luôn cười híp mắt nói: "A Việt chúng ta thật là ngoan."
Anh mới không ngoan, anh hút thuốc đánh nhau, trốn học, không học vấn không nghề nghiệp.
Bà cụ già nên mắt mờ, mới có thể cảm thấy anh ngoan.
Cũng chỉ có bà ấy.
"Thẩm Việt?" Đường Thư cất giọng, lại gọi một tiếng: "Thẩm Việt, giúp tôi cầm một quyển sách trong ngăn kéo tới xem một chút."
Lúc khám thai, bác sĩ nói phải phơi nắng buổi sáng một cách thích hợp, có thể tăng khả năng hấp thụ canxi.
Nhưng chỉ ngồi như vậy rất nhàm chán, không thể lướt điện thoại thì thôi, xem sách cũng được, thuận tiện hun đúc một chút tình cảm nghệ thuật.
Thẳng đến khi, Thẩm Việt ném cho cô một quyển tiểu thuyết ngôn tình, trang bìa màu sắc sặc sỡ thình lình viết mấy chữ to .
"..."
Khó trách biểu cảm của Thẩm Việt một lời khó nói hết, thai giáo như vậy, còn không bằng không dạy.
Đường Thư cắn từng miếng bánh bao nhân thịt, nước canh nồng đậm khiến tâm tình cô dịu đi đôi chút.
Nhưng trong lòng cô không giấu được chuyện, nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mở miệng, nhưng mà lại không biết mở đầu như thế nào, suy nghĩ thật lâu mới nhẹ nhàng nói: "Ngày mai trong trấn có chợ, tôi muốn mua hai bộ quần áo, thuận tiện cắt chút vải dệt, làm mấy bộ cho con."
Vừa rồi cô nhìn thấy nhà thím Lưu có một máy may, đúng lúc trước đây cô đi theo bạn học khóa may quần áo mấy ngày, về phương diện may vá cũng không khó lắm.
Thẩm Việt ngẩng đầu lên, nhìn bánh bao trong tay Đường Thư mới ăn được một nửa, anh đã ăn hết hai cái.
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa hồ đang tự hỏi lời cô là có ý gì, sau đó hỏi: "Cần bao nhiêu tiền?"
Nói xong, anh trực tiếp cầm lấy bát, uống một hớp lớn, so sánh với Đường Thư ăn từng muỗng, có vẻ đặc biệt thô lỗ.
Đường Thư chớp chớp mắt, không kịp phản ứng.
Thì ra Thẩm Việt cho rằng cô muốn hỏi anh lấy tiền.
Cũng đúng, hôm qua khám thai đã tiêu tốn 100 tệ, cô cũng không có bất kỳ thu nhập gì, chi phí trong nhà đều là Thẩm Việt cho cô, cho nên chi tiêu của con, Thẩm Việt tự nhiên cũng là cam chịu do anh gánh vác.
Đường Thư cúi đầu múc một thìa cháo, chậm rãi đưa vào trong miệng, nói: "Cũng không nhiều, mấy chục tệ hẳn là đủ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Việt uống xong ngụm cháo cuối cùng, hiện tại thì đủ, về sau chờ đứa bé được sinh ra chỉ sợ chỗ cần dùng tiền sẽ nhiều hơn.
Anh nói: "Vậy ngày mai tôi đi cùng cô."
Đường Thư suy nghĩ một chút, dò hỏi: "Có phải anh không có công việc không? Còn tiền không?"
Đường Thư có tiền, ngoại trừ năm trăm tệ trước đó Thẩm Việt để lại, cô lại kiếm được năm trăm tệ từ bọn buôn người, nhưng về lâu dài chút tiền này căn bản không chống đỡ nổi chi tiêu hàng ngày, nhất là sau khi đứa nhỏ sinh ra, phỏng chừng chi tiêu sẽ càng nhiều hơn.
Cho nên, số tiền này cô không có khả năng nói cho Thẩm Việt, cô phải vụng trộm cất giữ, phòng ngừa vạn nhất.
Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn cô: "Yên tâm, cho dù tôi không ăn, cũng sẽ không để cho cô và con chịu đói."
Thẩm Việt không nói gì thêm, lại ăn hai cái bánh bao mới buông bát trong tay xuống, chờ Đường Thư ăn xong, anh thu dọn bát đi rửa.
Thẳng đến khi Thẩm Việt bỏ bát vào tủ cơm, anh biết mình không có sinh ra ảo giác, Đường Thư quả thật vẫn luôn len lén quan sát anh.
Chỉ có điều khi anh quay đầu đi, Đường Thư liền cúi đầu, ôm bụng, chậm rãi ngồi xuống một cái ghế nằm trong sân.
Chiếc ghế nằm đó là chiếc ghế bà cụ thích dùng nhất khi còn sống, mỗi buổi sáng ăn sáng xong đều cầm một chiếc quạt hương bồ, vừa ngâm nga giai điệu, vừa nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, thỉnh thoảng còn hô một tiếng: "A Việt, rót cho bà chén trà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Việt mỗi lần nghe nói như thế, đều không tình nguyện vứt đồ chơi hoặc là truyện tranh trong tay xuống, mang dép lê rót cho bà một ly nước ấm.
Bà cụ nhận ly, luôn cười híp mắt nói: "A Việt chúng ta thật là ngoan."
Anh mới không ngoan, anh hút thuốc đánh nhau, trốn học, không học vấn không nghề nghiệp.
Bà cụ già nên mắt mờ, mới có thể cảm thấy anh ngoan.
Cũng chỉ có bà ấy.
"Thẩm Việt?" Đường Thư cất giọng, lại gọi một tiếng: "Thẩm Việt, giúp tôi cầm một quyển sách trong ngăn kéo tới xem một chút."
Lúc khám thai, bác sĩ nói phải phơi nắng buổi sáng một cách thích hợp, có thể tăng khả năng hấp thụ canxi.
Nhưng chỉ ngồi như vậy rất nhàm chán, không thể lướt điện thoại thì thôi, xem sách cũng được, thuận tiện hun đúc một chút tình cảm nghệ thuật.
Thẳng đến khi, Thẩm Việt ném cho cô một quyển tiểu thuyết ngôn tình, trang bìa màu sắc sặc sỡ thình lình viết mấy chữ to .
"..."
Khó trách biểu cảm của Thẩm Việt một lời khó nói hết, thai giáo như vậy, còn không bằng không dạy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro