Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 35
2024-11-19 22:15:16
Hổ Tử nhìn mẹ mình và Đường Thư nhẹ giọng trò chuyện một lúc, trong đầu đầy nghi vấn.
Mặc dù không biết Đường Thư có cách gì, nhưng không biết vì sao, nó tin Đường Thư nhất định sẽ có cách bán đồ đi.
Dù sao gần đây cũng là trường học và nhà xưởng, có thể nói là nơi có nhiều người nhất trong trấn. Trước đó nó đã phát hiện, mỗi lần sạp hàng bán bánh nướng ở trường học đóng cửa gần như đều có thể bán hết, thậm chí có đôi khi còn không đủ bán.
Nó cũng không tin bánh nướng khô cằn kia cũng nhiều người mua như vậy, bánh bao thịt nóng hổi này sẽ không có ai thích sao?
Dù sao nó và bạn học trong lớp đều thích bánh bao thịt!
Đang lúc nó chuẩn bị thét to lần nữa, tiếng nói có lực xuyên thấu mười phần kia của mẹ nó liền ồn ào bên tai.
"Cô xem cô cái đồ vô dụng này, ở nhà không làm việc, bảo cô ra ngoài bán chút đồ cũng không biết gọi một tiếng, ai biết cô đang bán cái gì? Cô bị câm điếc sao?" Thím Lưu một tay chống nạnh, một tay "dùng sức" véo cánh tay Đường Thư, vốn dĩ giọng nói của bà ấy đã chói tai, hiện tại bày ra một bộ dáng mẹ chồng ác độc, càng thêm hung ác ngoan độc.
Chỉ nghe Đường Thư nức nở một tiếng, giọng nói mang theo nức nở cầu xin: "Thím, cháu biết sai rồi, cháu gọi ngay bây giờ, thím đừng đánh cháu, cháu còn đang mang thai."
Vốn dĩ mọi người nghe thấy có người ồn ào liền nghe tiếng mà đến, khi bọn họ nhìn thấy đương sự còn là một phụ nữ có thai, lập tức liền dừng bước.
Thím Lưu thu tay lại, hai tay chống nạnh, hung thần ác sát mắng: "Cô đừng tưởng rằng mình mang thai là rất quý giá, năm đó tôi sinh xong đứa nhỏ ngày thứ hai liền ra ruộng làm việc. Tôi nói cho cô biết, người chồng vô dụng kia của cô không nói một câu nào đã bỏ đi, bây giờ cô ăn của tôi uống của tôi mặc của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nuôi cô?" Thím Lưu vươn ngón trỏ chỉ chỉ bụng tròn vo của cô, hừ lạnh nói: "Hơn nữa, đứa nhỏ này đến lúc đó sinh ra rồi? Có muốn nuôi hay không? Cô không kiếm tiền chẳng lẽ tương lai còn trông cậy vào tôi nuôi nó?"
"Thím ơi, cháu sẽ kiếm tiền, thím đừng tức giận." Đường Thư gầy gò hơn phụ nữ có thai bình thường, bày ra biểu cảm vô cùng đáng thương khiến cô càng thêm yếu đuối, người ta nhìn thấy mà lo lắng.
Thím Lưu nhếch khóe miệng, ra lệnh: "Vậy hôm nay cô bán hết chỗ bánh bao này đi, bán không hết thì đừng trở về nữa!"
Đường Thư gạt ra hai hàng nước mắt, nức nở nói: "Thím ơi, cháu sẽ bán hết, thím đừng đuổi cháu đi."
Hổ Tử thấy thế, đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ôm lấy đùi thím Lưu, khóc hô: "Mẹ, mẹ đừng đuổi chị dâu đi mà."
Thím Lưu và Đường Thư liếc nhau, lập tức phản ứng lại.
Thím Lưu túm cổ áo đồng phục của Hổ Tử, túm nó lên, nổi giận mắng: "Mày cái thằng ranh con này góp vui cái gì, đợi lát nữa phải đi học, mày mau đến trường học cho tao, bằng không tao đánh gãy chân mày!"
Hổ Tử nước mắt nước mũi tèm lem, "Con không đi, con muốn giúp chị dâu bán bánh bao!"
Nói xong, Hổ Tử đi tới bên cạnh Đường Thư, ôm cánh tay cô, ánh mắt kia giống như đang nói, hôm nay không bán bánh bao xong thì con sẽ không đi học!
Mọi người nhìn bộ dạng yếu đuối đáng thương của Đường Thư và đứa nhỏ, tim lập tức thắt lại.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, vuốt đầu bóng lưỡng đi tới, trực tiếp móc ra mười tệ, nói: "Nào, con trai, cho chú hai mươi cái bánh bao, một nửa nhân thịt, một nửa nhân rau."
Mặc dù không biết Đường Thư có cách gì, nhưng không biết vì sao, nó tin Đường Thư nhất định sẽ có cách bán đồ đi.
Dù sao gần đây cũng là trường học và nhà xưởng, có thể nói là nơi có nhiều người nhất trong trấn. Trước đó nó đã phát hiện, mỗi lần sạp hàng bán bánh nướng ở trường học đóng cửa gần như đều có thể bán hết, thậm chí có đôi khi còn không đủ bán.
Nó cũng không tin bánh nướng khô cằn kia cũng nhiều người mua như vậy, bánh bao thịt nóng hổi này sẽ không có ai thích sao?
Dù sao nó và bạn học trong lớp đều thích bánh bao thịt!
Đang lúc nó chuẩn bị thét to lần nữa, tiếng nói có lực xuyên thấu mười phần kia của mẹ nó liền ồn ào bên tai.
"Cô xem cô cái đồ vô dụng này, ở nhà không làm việc, bảo cô ra ngoài bán chút đồ cũng không biết gọi một tiếng, ai biết cô đang bán cái gì? Cô bị câm điếc sao?" Thím Lưu một tay chống nạnh, một tay "dùng sức" véo cánh tay Đường Thư, vốn dĩ giọng nói của bà ấy đã chói tai, hiện tại bày ra một bộ dáng mẹ chồng ác độc, càng thêm hung ác ngoan độc.
Chỉ nghe Đường Thư nức nở một tiếng, giọng nói mang theo nức nở cầu xin: "Thím, cháu biết sai rồi, cháu gọi ngay bây giờ, thím đừng đánh cháu, cháu còn đang mang thai."
Vốn dĩ mọi người nghe thấy có người ồn ào liền nghe tiếng mà đến, khi bọn họ nhìn thấy đương sự còn là một phụ nữ có thai, lập tức liền dừng bước.
Thím Lưu thu tay lại, hai tay chống nạnh, hung thần ác sát mắng: "Cô đừng tưởng rằng mình mang thai là rất quý giá, năm đó tôi sinh xong đứa nhỏ ngày thứ hai liền ra ruộng làm việc. Tôi nói cho cô biết, người chồng vô dụng kia của cô không nói một câu nào đã bỏ đi, bây giờ cô ăn của tôi uống của tôi mặc của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nuôi cô?" Thím Lưu vươn ngón trỏ chỉ chỉ bụng tròn vo của cô, hừ lạnh nói: "Hơn nữa, đứa nhỏ này đến lúc đó sinh ra rồi? Có muốn nuôi hay không? Cô không kiếm tiền chẳng lẽ tương lai còn trông cậy vào tôi nuôi nó?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thím ơi, cháu sẽ kiếm tiền, thím đừng tức giận." Đường Thư gầy gò hơn phụ nữ có thai bình thường, bày ra biểu cảm vô cùng đáng thương khiến cô càng thêm yếu đuối, người ta nhìn thấy mà lo lắng.
Thím Lưu nhếch khóe miệng, ra lệnh: "Vậy hôm nay cô bán hết chỗ bánh bao này đi, bán không hết thì đừng trở về nữa!"
Đường Thư gạt ra hai hàng nước mắt, nức nở nói: "Thím ơi, cháu sẽ bán hết, thím đừng đuổi cháu đi."
Hổ Tử thấy thế, đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ôm lấy đùi thím Lưu, khóc hô: "Mẹ, mẹ đừng đuổi chị dâu đi mà."
Thím Lưu và Đường Thư liếc nhau, lập tức phản ứng lại.
Thím Lưu túm cổ áo đồng phục của Hổ Tử, túm nó lên, nổi giận mắng: "Mày cái thằng ranh con này góp vui cái gì, đợi lát nữa phải đi học, mày mau đến trường học cho tao, bằng không tao đánh gãy chân mày!"
Hổ Tử nước mắt nước mũi tèm lem, "Con không đi, con muốn giúp chị dâu bán bánh bao!"
Nói xong, Hổ Tử đi tới bên cạnh Đường Thư, ôm cánh tay cô, ánh mắt kia giống như đang nói, hôm nay không bán bánh bao xong thì con sẽ không đi học!
Mọi người nhìn bộ dạng yếu đuối đáng thương của Đường Thư và đứa nhỏ, tim lập tức thắt lại.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, vuốt đầu bóng lưỡng đi tới, trực tiếp móc ra mười tệ, nói: "Nào, con trai, cho chú hai mươi cái bánh bao, một nửa nhân thịt, một nửa nhân rau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro