Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 48
2024-11-19 22:15:16
Nghĩ đến Đường Thư vừa làm vừa ra quầy bán hàng, nhưng hai ngày trước Đường Thư kiên trì muốn chia cho bà ấy nửa phần, thím Lưu liền nói: "Hôm nay người kia cũng không biết có lại tới gây chuyện nữa hay không, cháu mang thai không tiện, như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai cháu đừng đi theo, hai người thím và Hổ Tử cũng có thể bán."
Đường Thư gật đầu: "Được, bắt đầu từ ngày mai cháu không đi, phải để thím Lưu hao tổn nhiều tâm trí."
Cô còn phải điều dưỡng thân thể một chút, hiện tại cũng không phải thời điểm cậy mạnh, dù sao chuyện cô phải làm cũng không ít.
Cô cũng muốn làm thêm vài loại bánh bao nữa, bây giờ không có đồ đánh trứng, bánh ngọt cũng không làm được, trước tiên làm một chút bánh ngọt nhân táo đỏ chảy thay thế một chút.
Thương lượng xong, thím Lưu liền trở về nấu cơm.
Trước khi đi, thím Lưu hỏi cô: "Thẩm Việt có nói khi nào trở về không?"
Đường Thư lắc đầu: "Cháu cũng không biết, chắc phải mất vài ngày."
Thím Lưu nghe vậy thở dài một hơi, dặn dò Đường Thư: "Cái người gây chuyện vừa rồi trông có vẻ không phải người tốt, một mình cháu ở nhà phải đóng kỹ cửa nẻo, có gì không ổn thì hô to, bên kia thím có thể nghe được."
Vấn đề trị an trong trấn vẫn luôn tồn tại, trộm cắp là chuyện nhỏ, sợ nhất là cố ý tới gây sự, Đường Thư ở nhà một mình, làm cho người ta rất không yên tâm.
Đường Thư gật đầu: "Được, cháu sẽ chú ý."
Đường Thư quấy bột bánh đường đỏ xong, sau đó dùng miếng vải phủ lên, trở về ngủ bù một giấc, tỉnh ngủ trực tiếp đem bánh đường đỏ đã nở bỏ vào trong nồi hấp.
Chạng vạng, Trang Đại Thành ở ngoài cửa gọi một tiếng: "Chị dâu, chị có ở nhà không?"
Đường Thư buông đầu cá rưới ớt bằm trong tay xuống, sau đó đi ra sân, mở cửa ra, thấy được Trang Đại Thành cầm theo một chồng sách thật dày trong tay.
Trang Đại Thành tùy tiện cười một tiếng: "Anh bảo tôi đưa tới cho chị, nói sợ chị nhàm chán."
Cũng không biết Trang Đại Thành từ nơi nào tìm được nhiều sách như vậy, ước chừng hơn hai mươi quyển, xếp chỉnh tề tề thành một chồng.
Trang Đại Thành mang sách vào trên bàn trong nhà chính, mệt đến đầu đầy mồ hôi, vừa nói: "Không biết chị thích xem cái gì, tôi kiếm đại, có một số là tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung trước kia đi học có xem, anh tôi nói thai học cái gì..."
"Ừm, nói là có thể thai giáo."
"..."
Vốn dĩ còn rất cảm động, nghe Trang Đại Thành nói như vậy, Đường Thư dở khóc dở cười.
Đường Thư liền hỏi: "Thẩm Việt có nói khi nào trở về không?"
Trang Đại Thành lắc đầu: "Chắc không nhanh đâu, chị có chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Nhưng nhớ tới ngày đó đánh trứng gà, liền cảm thấy cánh tay tê dại...
Nhưng ai bảo gà rán hành ngon như vậy chứ!
Đường Thư không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, khách sáo hỏi: "Có muốn ăn một bữa rồi trở về không?"
Trang Đại Thành xua tay: "Chị tôi đã nấu cơm xong, chị dâu không cần khách khí."
Đường Thư ngại để người ta đi một chuyến, cắt một nửa bánh táo đỏ, đưa cho anh ấy: "Vừa mới hấp xong, anh lấy chút về cho người trong nhà nếm thử."
Trang Đại Thành vốn định khách khí một chút, nhưng bụng lại lộc cộc kêu lên trước một bước, "Vậy cảm ơn chị dâu, tôi đi về trước."
Mùa xuân mưa nhiều, vừa ăn cơm xong đã bắt đầu mưa.
Đường Thư cất quần áo phơi trong sân đi, trước khi ngủ còn cố ý đóng cửa sổ lại.
Đang chuẩn bị đi ngủ, cô nghe thấy tiếng tấm ván gỗ vang lên, nghe âm thanh tựa hồ là giá phơi quần áo bên ngoài viện.
Bởi vì chuyện Đinh Gia Hưng sáng nay, Đường Thư lập tức lo lắng.
Cô rón rén bò dậy, xuống giường mang dép lê, sau đó cầm lấy gậy gỗ đã sớm chuẩn bị từ trước, cũng không dám bật đèn.
Thỉnh thoảng tia chớp lại chiếu sáng căn phòng nhỏ, tiếng sấm đánh xuống bên tai khiến Đường Thư càng thêm khẩn trương, lòng bàn tay không nhịn được đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Đang lúc ncô chuẩn bị lớn tiếng la lên, ngoài cửa sổ tiếng mưa gió gào thét xen lẫn một thanh âm trầm thấp quen thuộc ——
"Đường Thư, mở cửa."
Đường Thư gật đầu: "Được, bắt đầu từ ngày mai cháu không đi, phải để thím Lưu hao tổn nhiều tâm trí."
Cô còn phải điều dưỡng thân thể một chút, hiện tại cũng không phải thời điểm cậy mạnh, dù sao chuyện cô phải làm cũng không ít.
Cô cũng muốn làm thêm vài loại bánh bao nữa, bây giờ không có đồ đánh trứng, bánh ngọt cũng không làm được, trước tiên làm một chút bánh ngọt nhân táo đỏ chảy thay thế một chút.
Thương lượng xong, thím Lưu liền trở về nấu cơm.
Trước khi đi, thím Lưu hỏi cô: "Thẩm Việt có nói khi nào trở về không?"
Đường Thư lắc đầu: "Cháu cũng không biết, chắc phải mất vài ngày."
Thím Lưu nghe vậy thở dài một hơi, dặn dò Đường Thư: "Cái người gây chuyện vừa rồi trông có vẻ không phải người tốt, một mình cháu ở nhà phải đóng kỹ cửa nẻo, có gì không ổn thì hô to, bên kia thím có thể nghe được."
Vấn đề trị an trong trấn vẫn luôn tồn tại, trộm cắp là chuyện nhỏ, sợ nhất là cố ý tới gây sự, Đường Thư ở nhà một mình, làm cho người ta rất không yên tâm.
Đường Thư gật đầu: "Được, cháu sẽ chú ý."
Đường Thư quấy bột bánh đường đỏ xong, sau đó dùng miếng vải phủ lên, trở về ngủ bù một giấc, tỉnh ngủ trực tiếp đem bánh đường đỏ đã nở bỏ vào trong nồi hấp.
Chạng vạng, Trang Đại Thành ở ngoài cửa gọi một tiếng: "Chị dâu, chị có ở nhà không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Thư buông đầu cá rưới ớt bằm trong tay xuống, sau đó đi ra sân, mở cửa ra, thấy được Trang Đại Thành cầm theo một chồng sách thật dày trong tay.
Trang Đại Thành tùy tiện cười một tiếng: "Anh bảo tôi đưa tới cho chị, nói sợ chị nhàm chán."
Cũng không biết Trang Đại Thành từ nơi nào tìm được nhiều sách như vậy, ước chừng hơn hai mươi quyển, xếp chỉnh tề tề thành một chồng.
Trang Đại Thành mang sách vào trên bàn trong nhà chính, mệt đến đầu đầy mồ hôi, vừa nói: "Không biết chị thích xem cái gì, tôi kiếm đại, có một số là tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung trước kia đi học có xem, anh tôi nói thai học cái gì..."
"Ừm, nói là có thể thai giáo."
"..."
Vốn dĩ còn rất cảm động, nghe Trang Đại Thành nói như vậy, Đường Thư dở khóc dở cười.
Đường Thư liền hỏi: "Thẩm Việt có nói khi nào trở về không?"
Trang Đại Thành lắc đầu: "Chắc không nhanh đâu, chị có chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Nhưng nhớ tới ngày đó đánh trứng gà, liền cảm thấy cánh tay tê dại...
Nhưng ai bảo gà rán hành ngon như vậy chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Thư không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, khách sáo hỏi: "Có muốn ăn một bữa rồi trở về không?"
Trang Đại Thành xua tay: "Chị tôi đã nấu cơm xong, chị dâu không cần khách khí."
Đường Thư ngại để người ta đi một chuyến, cắt một nửa bánh táo đỏ, đưa cho anh ấy: "Vừa mới hấp xong, anh lấy chút về cho người trong nhà nếm thử."
Trang Đại Thành vốn định khách khí một chút, nhưng bụng lại lộc cộc kêu lên trước một bước, "Vậy cảm ơn chị dâu, tôi đi về trước."
Mùa xuân mưa nhiều, vừa ăn cơm xong đã bắt đầu mưa.
Đường Thư cất quần áo phơi trong sân đi, trước khi ngủ còn cố ý đóng cửa sổ lại.
Đang chuẩn bị đi ngủ, cô nghe thấy tiếng tấm ván gỗ vang lên, nghe âm thanh tựa hồ là giá phơi quần áo bên ngoài viện.
Bởi vì chuyện Đinh Gia Hưng sáng nay, Đường Thư lập tức lo lắng.
Cô rón rén bò dậy, xuống giường mang dép lê, sau đó cầm lấy gậy gỗ đã sớm chuẩn bị từ trước, cũng không dám bật đèn.
Thỉnh thoảng tia chớp lại chiếu sáng căn phòng nhỏ, tiếng sấm đánh xuống bên tai khiến Đường Thư càng thêm khẩn trương, lòng bàn tay không nhịn được đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Đang lúc ncô chuẩn bị lớn tiếng la lên, ngoài cửa sổ tiếng mưa gió gào thét xen lẫn một thanh âm trầm thấp quen thuộc ——
"Đường Thư, mở cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro