Không Còn Là Mẹ...
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 20:33:53
Ngu Thanh Nhàn biết, đó là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên thân.
Đặt mình vào hoàn cảnh người ta, nếu cô là Giang Mộc Tâm, từ nhỏ sống trong đủ mọi ác ý để lớn lên, có lẽ lúc đó cô không chỉ trốn tránh đơn giản như thế.
Ngu Thanh Nhàn tiến tới, đưa tay lau nước mắt cho Giang Mộc Tâm:
"Đừng khóc, đừng khóc. Con không muốn về thì chúng ta không về. Mẹ đã đòi cha con hai năm tiền trợ cấp làm phí bồi thường, đợi lấy được tiền chúng ta sẽ rời đi. Con thích thành phố không? Chính là nơi mà chúng ta xuống xe lửa đó, trong tay chúng ta có tiền, mua một căn nhà ở đó, chuyển hộ khẩu vào thành phố, từ nay làm dân thành phố."
"Nếu nhà trong thành phố không dễ mua, thì chúng ta mua một căn ở nông thôn ngoại thành, chúng ta có nhà ở đó, con và Thủy Tâm cũng đến trường học giống Giang Lệ Lệ." Giang Lệ Lệ là cháu gái của trưởng thôn, lớn bằng Giang Mộc Tâm, là một cô bé được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đăng ký hộ khẩu ở đây chính là điều mà Ngu Thanh Nhàn đã suy tính cả đêm qua. Cô đã sống hơn một trăm năm, không có tiền cũng không sao, vì cuộc sống cô cũng phải cúi đầu.
Nhưng bây giờ trong tay cô không phải không có tiền, có thể sống tốt hơn ai chịu quay về sống cuộc sống khổ sở ngày xưa?
Về phần mẹ Giang Bảo Quốc, liên quan gì đến cô?
Kết hợp với ký ức của nguyên thân trong truyện, cuộc sống mười hai năm sau ngày càng khổ sở, nên cô buộc phải tính toán từ sớm.
Hai mắt Giang Mộc Tâm lập tức sáng ngời:
"Thật không mẹ? Thật sự được chứ?"
"Thật, mẹ đã bao giờ gạt con?" Nguyên thân là một người làm việc đến nơi đến chốn, không qua loa với con trẻ bao giờ.
Đối với yêu cầu của con cái, có thể làm được thì cô ấy sẽ dốc sức thực hiện, không làm được cô ấy sẽ kiên nhẫn nói ra chỗ khó của mình cho con. Cô ấy chưa bao giờ đưa ra một lời hứa hẹn không thể thực hiện được giống các bậc cha mẹ khác.
Cả đời nguyên thân chỉ lừa dối hai đứa con về vấn đề của Giang Bảo Quốc. Nguyên thân còn không làm chuyện lừa trẻ con, thì Ngu Thanh Nhàn đương nhiên càng không lừa hai cô bé.
Giang Mộc Tâm gật đầu rất vui vẻ, nước mắt cũng không chảy ra nữa.
Vui vẻ một hồi, cô bé lại ngập ngừng hỏi:
"Vậy còn bà nội thì phải làm sao?"
"Nếu bà ấy đối xử với các con tốt một chút thì mẹ cũng sẽ để tâm, nhưng bà ấy không tốt với các con. Hơn nữa, mẹ với cha li hôn rồi, bà ấy không còn là mẹ của mẹ nữa."
Đặt mình vào hoàn cảnh người ta, nếu cô là Giang Mộc Tâm, từ nhỏ sống trong đủ mọi ác ý để lớn lên, có lẽ lúc đó cô không chỉ trốn tránh đơn giản như thế.
Ngu Thanh Nhàn tiến tới, đưa tay lau nước mắt cho Giang Mộc Tâm:
"Đừng khóc, đừng khóc. Con không muốn về thì chúng ta không về. Mẹ đã đòi cha con hai năm tiền trợ cấp làm phí bồi thường, đợi lấy được tiền chúng ta sẽ rời đi. Con thích thành phố không? Chính là nơi mà chúng ta xuống xe lửa đó, trong tay chúng ta có tiền, mua một căn nhà ở đó, chuyển hộ khẩu vào thành phố, từ nay làm dân thành phố."
"Nếu nhà trong thành phố không dễ mua, thì chúng ta mua một căn ở nông thôn ngoại thành, chúng ta có nhà ở đó, con và Thủy Tâm cũng đến trường học giống Giang Lệ Lệ." Giang Lệ Lệ là cháu gái của trưởng thôn, lớn bằng Giang Mộc Tâm, là một cô bé được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đăng ký hộ khẩu ở đây chính là điều mà Ngu Thanh Nhàn đã suy tính cả đêm qua. Cô đã sống hơn một trăm năm, không có tiền cũng không sao, vì cuộc sống cô cũng phải cúi đầu.
Nhưng bây giờ trong tay cô không phải không có tiền, có thể sống tốt hơn ai chịu quay về sống cuộc sống khổ sở ngày xưa?
Về phần mẹ Giang Bảo Quốc, liên quan gì đến cô?
Kết hợp với ký ức của nguyên thân trong truyện, cuộc sống mười hai năm sau ngày càng khổ sở, nên cô buộc phải tính toán từ sớm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Giang Mộc Tâm lập tức sáng ngời:
"Thật không mẹ? Thật sự được chứ?"
"Thật, mẹ đã bao giờ gạt con?" Nguyên thân là một người làm việc đến nơi đến chốn, không qua loa với con trẻ bao giờ.
Đối với yêu cầu của con cái, có thể làm được thì cô ấy sẽ dốc sức thực hiện, không làm được cô ấy sẽ kiên nhẫn nói ra chỗ khó của mình cho con. Cô ấy chưa bao giờ đưa ra một lời hứa hẹn không thể thực hiện được giống các bậc cha mẹ khác.
Cả đời nguyên thân chỉ lừa dối hai đứa con về vấn đề của Giang Bảo Quốc. Nguyên thân còn không làm chuyện lừa trẻ con, thì Ngu Thanh Nhàn đương nhiên càng không lừa hai cô bé.
Giang Mộc Tâm gật đầu rất vui vẻ, nước mắt cũng không chảy ra nữa.
Vui vẻ một hồi, cô bé lại ngập ngừng hỏi:
"Vậy còn bà nội thì phải làm sao?"
"Nếu bà ấy đối xử với các con tốt một chút thì mẹ cũng sẽ để tâm, nhưng bà ấy không tốt với các con. Hơn nữa, mẹ với cha li hôn rồi, bà ấy không còn là mẹ của mẹ nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro