Tên Mới
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 20:33:53
Nhân lúc hai con gái còn đang làm bài thi, cô nộp học phí cho hai chị em, nói chuyện với thầy hiệu trưởng rất lâu.
Tốc độ làm bài thi của hai chị em Lục Mộc Tâm cũng không chậm, sau khi chấm bài thi xong, thầy hiệu trưởng dẫn ba người đến phòng học đối diện phòng làm việc của mình.
Bây giờ đang là giờ học, ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn đi đến khiến rất nhiều người chú ý.
Các học sinh vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa không nhịn được xuyên qua cửa sổ nhìn ba mẹ con mới đến.
Thầy hiệu trưởng Bạch gõ cửa phòng lớp 5-5, một giáo viên trẻ tuổi tầm hơn hai mươi đang dạy bên trong bỏ phấn trong tay xuống, đi ra ngoài.
Thầy hiệu trưởng Bạch trao đổi tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm cho giáo viên trẻ tuổi nghe, sau đó đưa bài thi của hai cô bé cho anh ta xem.
Thầy giáo trẻ tuổi nhanh chóng lật xem, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa:
"Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đúng không? Chào mừng các em, thầy họ Trần, sau này sẽ chủ nhiệm lớp các em, có chuyện gì các em có thể đến tìm thầy."
Hai chị em Lục Mộc Tâm nghe thầy Trần gọi tên mới của mình liền liếc nhìn nhau, mỉm cười.
Hai cô bé theo thầy Trần vào phòng học, thầy Trần giới thiệu chúng với các bạn học cùng lớp.
Sau đó Ngu Thanh Nhàn theo thầy hiệu trưởng Bạch quay về phòng hiệu trưởng, đúng lúc có người tới tìm ông, cô liền tạm biệt ra về.
Ngu Thanh Nhàn không về nhà ngay, cô đi dạo trên đường lớn.
Đến nay, cô đã tiêu hơn một nửa số tiền Giang Bảo Quốc bồi thường, dựa theo tiến trình của thế giới này, qua thêm vài chục năm, tiền này sẽ không còn giá trị nữa.
Đến lúc đó mười nghìn đồng chỉ có thể đổi thành một đồng, nếu tính tiếp, trong tay cô chỉ còn hai mươi đồng.
Mạnh vì gạo bạo vì tiền, cô cũng biết được đạo lý này, sở dĩ cô có thể lên đến Trúc Cơ khi còn trẻ tuổi, ngoại trừ cô có thiên phú xuất sắc, còn liên quan rất lớn đến việc có ngoại lực giúp đỡ.
Không nói cái khác chỉ riêng thiên tài địa bảo cô dùng để tu luyện đã tốt hơn người khác gấp bội, hơn nữa đều rất tốn kém.
Những thứ mà cô khinh thường nếu đem ra ngoài, người tu chân bình thường không thể mua nổi.
Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ xem mình có kỹ năng nào có thể kiếm tiền, càng nghĩ cô lại càng bi ai phát hiện ra, ngoại trừ đánh nhau, cô thực sự không có sở trường nào đặc biệt.
Ngu Thanh Nhàn đột nhiên cảm thấy chán nản.
Tốc độ làm bài thi của hai chị em Lục Mộc Tâm cũng không chậm, sau khi chấm bài thi xong, thầy hiệu trưởng dẫn ba người đến phòng học đối diện phòng làm việc của mình.
Bây giờ đang là giờ học, ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn đi đến khiến rất nhiều người chú ý.
Các học sinh vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa không nhịn được xuyên qua cửa sổ nhìn ba mẹ con mới đến.
Thầy hiệu trưởng Bạch gõ cửa phòng lớp 5-5, một giáo viên trẻ tuổi tầm hơn hai mươi đang dạy bên trong bỏ phấn trong tay xuống, đi ra ngoài.
Thầy hiệu trưởng Bạch trao đổi tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm cho giáo viên trẻ tuổi nghe, sau đó đưa bài thi của hai cô bé cho anh ta xem.
Thầy giáo trẻ tuổi nhanh chóng lật xem, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa:
"Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đúng không? Chào mừng các em, thầy họ Trần, sau này sẽ chủ nhiệm lớp các em, có chuyện gì các em có thể đến tìm thầy."
Hai chị em Lục Mộc Tâm nghe thầy Trần gọi tên mới của mình liền liếc nhìn nhau, mỉm cười.
Hai cô bé theo thầy Trần vào phòng học, thầy Trần giới thiệu chúng với các bạn học cùng lớp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Ngu Thanh Nhàn theo thầy hiệu trưởng Bạch quay về phòng hiệu trưởng, đúng lúc có người tới tìm ông, cô liền tạm biệt ra về.
Ngu Thanh Nhàn không về nhà ngay, cô đi dạo trên đường lớn.
Đến nay, cô đã tiêu hơn một nửa số tiền Giang Bảo Quốc bồi thường, dựa theo tiến trình của thế giới này, qua thêm vài chục năm, tiền này sẽ không còn giá trị nữa.
Đến lúc đó mười nghìn đồng chỉ có thể đổi thành một đồng, nếu tính tiếp, trong tay cô chỉ còn hai mươi đồng.
Mạnh vì gạo bạo vì tiền, cô cũng biết được đạo lý này, sở dĩ cô có thể lên đến Trúc Cơ khi còn trẻ tuổi, ngoại trừ cô có thiên phú xuất sắc, còn liên quan rất lớn đến việc có ngoại lực giúp đỡ.
Không nói cái khác chỉ riêng thiên tài địa bảo cô dùng để tu luyện đã tốt hơn người khác gấp bội, hơn nữa đều rất tốn kém.
Những thứ mà cô khinh thường nếu đem ra ngoài, người tu chân bình thường không thể mua nổi.
Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ xem mình có kỹ năng nào có thể kiếm tiền, càng nghĩ cô lại càng bi ai phát hiện ra, ngoại trừ đánh nhau, cô thực sự không có sở trường nào đặc biệt.
Ngu Thanh Nhàn đột nhiên cảm thấy chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro