Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 16
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-17 09:30:22
Lục Trầm lặng lẽ ăn theo, nhưng tâm trạng có chút kỳ lạ. Tuy giọng nói của Tần Chiêu Chiêu không còn chua chát hay lạnh lùng, nhưng ánh mắt và thái độ của cô lại xa cách rõ rệt.Cô vẫn còn giận.Trước đây, mỗi khi giận dỗi, cô sẽ làm mình làm mẩy, chờ anh dỗ dành. Nhưng bây giờ, cô không thèm để ý đến anh nữa.Vừa ăn, anh vừa suy nghĩ xem có cách nào làm dịu mối quan hệ giữa hai người không. Chợt nhớ đến lời Chu Phú Quý trên đường về, anh lên tiếng:"À, vừa nãy Chu Phú Quý bảo tôi nhắn lại với cô lời xin lỗi. Hy vọng cô đừng chấp nhặt với Lý Kiều Kiều, dù sao sau này vẫn phải sống chung trong một khu."Tần Chiêu Chiêu nghe xong, dừng lại một chút, rồi ngước lên nhìn anh. Đôi mắt cô bình thản đến mức khiến người khác có cảm giác xa lạ."Chuyện giữa tôi và cô ta đã kết thúc rồi. Chúng ta cũng sắp kết thúc. Sau khi ly hôn, tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không còn gặp lại Lý Kiều Kiều nữa. Nên anh nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì."Nói xong, cô lại cúi đầu, tiếp tục ăn, không hề nhìn anh thêm lần nào.Lòng Lục Trầm bỗng trùng xuống.Cô thực sự đồng ý ly hôn với anh rồi sao?Đây chẳng phải điều anh vẫn luôn mong muốn ư? Trước đây, mỗi lần anh nhắc đến chuyện này, cô đều khóc lóc níu kéo, nói rằng không có anh cô sống không nổi.Vậy mà giờ đây, cô lại bình thản chấp nhận?Có phải thay đổi này quá nhanh không?Trong lòng có một cảm giác khó chịu lan tràn, ngay cả cơm cũng chẳng còn thấy ngon miệng nữa.Lục Trầm chậm rãi ăn miếng cuối cùng, rồi đặt đũa xuống, trầm giọng nói:"Tôi ăn xong rồi."Tần Chiêu Chiêu vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu ngắn gọn:"Tối nay anh còn về ngủ không?"Lục Trầm nghe cô hỏi vậy, trong lòng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Giọng anh trầm ổn:"Nếu không có việc gì thì tôi sẽ về. Nếu không về thì chắc là có chuyện."Tần Chiêu Chiêu gật đầu nhàn nhạt:"Tôi biết rồi."Từ đầu đến cuối, cô không hề liếc nhìn anh dù chỉ một lần. Điều đó khiến lòng Lục Trầm có chút hụt hẫng.Anh im lặng bước đi, nhưng vừa được hai bước, đột nhiên dừng lại. Không quay đầu, anh chậm rãi lên tiếng:"Tôi xin lỗi... Lúc nãy chưa hiểu rõ tình hình mà đã nổi giận với cô."Tần Chiêu Chiêu khẽ giật mình. Cô ngước lên, ngỡ ngàng nhìn bóng lưng anh. Đây là lần đầu tiên anh chủ động xin lỗi cô.Cơn giận trong lòng cũng vơi đi phần nào, nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương anh gây ra đã lành. Dù sao thì, hình ảnh của anh trong lòng cô cũng không thể quay về như trước nữa.Cô giữ giọng bình thản, nói rõ ràng từng chữ:"Anh không cần để bụng. Chúng ta đã nói rõ sẽ chia tay trong hòa bình. Tôi hy vọng trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất, cả hai có thể cư xử hòa hợp với nhau."Lục Trầm hơi sững lại.Cô thật sự rất nóng lòng, câu nào cũng nhắc đến chuyện ly hôn. Anh còn chưa vội đến vậy, vậy mà cô cứ như muốn nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ này.Một cơn giận vô cớ trào lên, anh không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng bỏ đi.Vì quay lưng lại với cô, nên Tần Chiêu Chiêu không nhìn thấy gương mặt anh thoáng vẻ giận dữ.Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ—mình đã nói sai điều gì sao? Ít nhất anh cũng nên đáp lại một câu, đó mới là phép lịch sự tối thiểu chứ.Nhún vai, cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, lặng lẽ thu dọn bát đũa rồi bước ra khỏi bếp.Sân nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lòng vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.Ở kiếp trước, cô là người tin vào chủ nghĩa duy vật, không hề tin vào ma quỷ hay thần thánh. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô.Trong nhà không có ti vi, không radio, không điện thoại di động, thậm chí chẳng có lấy một cuốn tiểu thuyết để đọc. Mọi thứ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua từng nhành cây.Cô thở dài. Buổi trưa nóng nực, mặt trời như một chảo lửa treo lơ lửng trên bầu trời. Ban nãy còn định đi dạo một vòng, nhưng ngẩng lên thấy nắng gắt như vậy, cô lập tức từ bỏ ý định.Xa xa là những ngọn núi trập trùng xanh biếc.Ánh mắt cô rơi xuống đống quần áo phơi ngoài sân. Cô chạm vào, thấy vải đã khô cong dưới cái nắng gay gắt. Nếu phơi quá lâu, vải sẽ bị bạc màu.Quần áo của chủ nhân cũ vẫn còn rất mới, đa phần chỉ mặc một hai lần rồi cất đi, chưa từng giặt.Cô vốn cũng là người thích ăn diện, thích mặc những bộ trang phục đẹp và chăm chút cho bản thân. Điều này, cô và nguyên chủ rất giống nhau.Nghĩ vậy, cô gom quần áo vào nhà, đặt ngay ngắn trên giường, rồi cẩn thận gấp từng chiếc, sắp xếp vào tủ.Sau khi gấp gọn, quần áo không còn chiếm nhiều diện tích như trước. Chiếc tủ từng chật ních giờ lại trống ra một khoảng rộng.Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc giường đơn giản.Chiếu trúc vẫn trải ngay ngắn.Dù tối qua cô không ngủ, nhưng ban đêm ở đây nhiệt độ hạ xuống khá thấp. Không có chăn, chắc chắn sẽ lạnh lắm.Cô khẽ siết chặt tay, cảm thấy mọi thứ vẫn còn thật xa lạ, nhưng dù sao, đây cũng là cuộc sống mới của cô rồi.Tần Chiêu Chiêu trải một lớp nệm mỏng của quân đội lên chiếc giường đơn rộng 1m2. Không phải giường đôi. Có lẽ ngay từ đầu, Lục Trầm chưa từng nghĩ đến việc giữa họ sẽ có một kết cục khác.Cô nhẹ nhàng phủ tấm ga trải giường màu hồng phấn in hoa mẫu đơn, một phong cách cổ điển đầy hoài niệm. Hồi bé, cô từng thấy bà nội dùng loại ga này, nên khi nhìn lại, cảm giác thân thuộc ùa về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro