Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 18
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-17 09:30:22
Chỉ khi nào có huấn luyện, anh mới đạp xe đi kiểm tra. Doanh trại có một chiếc xe Jeep, nhưng anh hầu như không bao giờ dùng đến nó.Nhiệm vụ chính của đơn vị anh là tuần tra và bảo vệ đường biên giới. Phía bên kia là lãnh thổ nước khác, nơi thường xuyên xảy ra các hoạt động phi pháp như buôn lậu, vận chuyển ma túy, buôn bán người, thậm chí có cả những kẻ gây rối ở biên giới.Vì vậy, công việc của anh không chỉ đơn thuần là huấn luyện, mà còn phải cảnh giác với những mối đe dọa từ bên ngoài.
Chưa kịp rời khỏi doanh trại, Lục Trầm đã thấy quân y Trương Vi Vi bước tới. Trên môi cô ta là một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như đã chờ sẵn từ lâu.“Anh Lục!”Lục Trầm nhận ra cô ta, liền mỉm cười, dừng xe đạp lại và bước xuống.“Trương Vi Vi, cô định đi đâu vậy?”“Tôi đang tìm anh. Còn anh thì định đi đâu thế?”“Tôi xuống tiểu đội. Cô tìm tôi có chuyện gì à?”Trương Vi Vi bước tới gần hơn, giọng điệu đầy mong đợi: “Bố mẹ tôi tới thăm, họ sẽ đến lúc 6 giờ tối nay. Tôi muốn nhờ anh lái xe ra đón họ.”Doanh trại có một chiếc xe Jeep chuyên dùng để đón tiếp thân nhân binh sĩ, chuyện này không có gì khó khăn. Lục Trầm gật đầu mà không cần suy nghĩ:“Không vấn đề gì.”Trương Vi Vi mừng rỡ: “Tốt quá! Cảm ơn anh.”Lục Trầm không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay lại xe đạp: “Vậy tôi đi trước đây.”Nói xong, anh đạp xe rời đi, bóng dáng dần khuất sau con đường đất.Trương Vi Vi đứng nhìn theo, bàn tay vô thức chạm lên má. Cô ta có thể cảm nhận được làn da mình đang nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.Cô ta đã ở doanh trại này được một năm, và chính Lục Trầm là người lái xe đưa cô ta đến đây. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô ta đã bị thu hút bởi vẻ ngoài cương nghị và phong thái điềm tĩnh của anh.Là một cô gái lớn lên ở phương Bắc, lần đầu đặt chân đến miền Nam, cô ta không thể thích nghi ngay với khí hậu và môi trường khác biệt. Chỉ sau hai ngày, cô ta đã bị bệnh vì không hợp nước.Lục Trầm, với tư cách là lãnh đạo, không chỉ đến thăm cô ta mà còn mang theo rất nhiều đồ dùng cần thiết. Anh nói nếu cô ta có khó khăn gì, cứ nói với anh, anh sẽ giúp đỡ.Chính sự quan tâm ấy khiến cô ta cảm động sâu sắc. Ở nơi xa lạ này, anh chính là chỗ dựa vững chắc đầu tiên mà cô ta tìm thấy.Công việc trong trạm y tế bận rộn, còn Lục Trầm cũng có nhiệm vụ của riêng mình, nhưng mỗi khi có cơ hội, cô ta luôn tìm lý do để đến gần anh.Lục Trầm đối xử với cô ta rất tốt. Chính vì vậy, cô ta đã nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với mình, chỉ là chưa nói ra. Cô ta quyết định chờ anh chủ động thổ lộ.Nhưng không ngờ, sau một lần về thăm nhà, anh lại trở về với một cuộc hôn nhân đã hoàn tất.Khi biết tin này, cô ta như bị sét đánh ngang tai. Mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng ngập tràn tiếc nuối.Cô ta trách bản thân vì sao lại do dự, vì sao không chủ động hơn. Nếu cô ta mạnh dạn bày tỏ tình cảm sớm hơn, có lẽ bây giờ người ở bên anh đã là cô ta, chứ không phải một người phụ nữ nào khác.Nhưng dù đau lòng, cô ta vẫn cố gắng giữ khoảng cách. Là một quân y, cô ta hiểu rõ hậu quả của việc chen chân vào hôn nhân của người khác.Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến khi vợ của Lục Trầm đến doanh trại.Từ miệng của Lý Kiều Kiều, cô ta biết rằng cuộc hôn nhân này chỉ là sự ép buộc từ gia đình, giữa hai người không hề có tình cảm. Việc ly hôn chỉ là sớm muộn.Lúc ấy, một tia hy vọng lại bùng lên trong lòng cô ta.Bình thường, cô ta rất khó có cơ hội ở gần Lục Trầm. Nhưng lần này, với lý do bố mẹ đến thăm, cô ta đã tìm được cách để tiếp cận anh nhiều hơn.Cô ta muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ suy nghĩ thật sự của anh. Nếu có thể, cô ta sẽ tìm cách khiến anh rời xa người phụ nữ kia.Bỗng nhiên, Tần Chiêu Chiêu hắt hơi hai cái liền.Cùng lúc đó, hai con quạ đen từ đâu bay tới, đậu trên cành cây trước cửa nhà cô rồi cất tiếng kêu chói tai.Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày. Khi còn nhỏ, bà nội cô rất ghét việc có quạ kêu trước cửa, bà luôn nói rằng đó là điềm báo chẳng lành. Mỗi lần như vậy, bà lập tức đuổi lũ quạ đi ngay.Nghĩ đến đây, cô cũng thuận tay nhặt một viên đá dưới đất rồi ném về phía con quạ đang kêu inh ỏi. Bị dọa sợ, đôi quạ vỗ cánh bay tán loạn, tiếng kêu của chúng cũng dần xa.Lúc này, Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo bước ra khỏi nhà, trên lưng còn đeo một cái giỏ tre.Tần Chiêu Chiêu thấy vậy liền lên tiếng chào:"Chị dâu, chị định đi đâu thế?"Trương Mỹ Phượng ngẩng đầu nhìn cô, nở một nụ cười thân thiện.Bây giờ, ấn tượng của chị về Tần Chiêu Chiêu đã tốt hơn trước rất nhiều. Không chỉ vì cô từng giúp mình tìm lại con gà, mà quan trọng hơn là chị hiểu rằng những hành động trước đây của Tần Chiêu Chiêu đều có nguyên do, không phải bản chất cô ấy xấu.Cô ấy thậm chí còn chủ động xin lỗi trước mặt mọi người, điều đó chứng tỏ cô có lòng tự trọng và biết suy nghĩ."Đại Hải nhà chị thèm bánh bao, nên chị ra ngoài hái ít rau dại về làm nhân."
Chưa kịp rời khỏi doanh trại, Lục Trầm đã thấy quân y Trương Vi Vi bước tới. Trên môi cô ta là một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như đã chờ sẵn từ lâu.“Anh Lục!”Lục Trầm nhận ra cô ta, liền mỉm cười, dừng xe đạp lại và bước xuống.“Trương Vi Vi, cô định đi đâu vậy?”“Tôi đang tìm anh. Còn anh thì định đi đâu thế?”“Tôi xuống tiểu đội. Cô tìm tôi có chuyện gì à?”Trương Vi Vi bước tới gần hơn, giọng điệu đầy mong đợi: “Bố mẹ tôi tới thăm, họ sẽ đến lúc 6 giờ tối nay. Tôi muốn nhờ anh lái xe ra đón họ.”Doanh trại có một chiếc xe Jeep chuyên dùng để đón tiếp thân nhân binh sĩ, chuyện này không có gì khó khăn. Lục Trầm gật đầu mà không cần suy nghĩ:“Không vấn đề gì.”Trương Vi Vi mừng rỡ: “Tốt quá! Cảm ơn anh.”Lục Trầm không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay lại xe đạp: “Vậy tôi đi trước đây.”Nói xong, anh đạp xe rời đi, bóng dáng dần khuất sau con đường đất.Trương Vi Vi đứng nhìn theo, bàn tay vô thức chạm lên má. Cô ta có thể cảm nhận được làn da mình đang nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.Cô ta đã ở doanh trại này được một năm, và chính Lục Trầm là người lái xe đưa cô ta đến đây. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô ta đã bị thu hút bởi vẻ ngoài cương nghị và phong thái điềm tĩnh của anh.Là một cô gái lớn lên ở phương Bắc, lần đầu đặt chân đến miền Nam, cô ta không thể thích nghi ngay với khí hậu và môi trường khác biệt. Chỉ sau hai ngày, cô ta đã bị bệnh vì không hợp nước.Lục Trầm, với tư cách là lãnh đạo, không chỉ đến thăm cô ta mà còn mang theo rất nhiều đồ dùng cần thiết. Anh nói nếu cô ta có khó khăn gì, cứ nói với anh, anh sẽ giúp đỡ.Chính sự quan tâm ấy khiến cô ta cảm động sâu sắc. Ở nơi xa lạ này, anh chính là chỗ dựa vững chắc đầu tiên mà cô ta tìm thấy.Công việc trong trạm y tế bận rộn, còn Lục Trầm cũng có nhiệm vụ của riêng mình, nhưng mỗi khi có cơ hội, cô ta luôn tìm lý do để đến gần anh.Lục Trầm đối xử với cô ta rất tốt. Chính vì vậy, cô ta đã nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với mình, chỉ là chưa nói ra. Cô ta quyết định chờ anh chủ động thổ lộ.Nhưng không ngờ, sau một lần về thăm nhà, anh lại trở về với một cuộc hôn nhân đã hoàn tất.Khi biết tin này, cô ta như bị sét đánh ngang tai. Mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng ngập tràn tiếc nuối.Cô ta trách bản thân vì sao lại do dự, vì sao không chủ động hơn. Nếu cô ta mạnh dạn bày tỏ tình cảm sớm hơn, có lẽ bây giờ người ở bên anh đã là cô ta, chứ không phải một người phụ nữ nào khác.Nhưng dù đau lòng, cô ta vẫn cố gắng giữ khoảng cách. Là một quân y, cô ta hiểu rõ hậu quả của việc chen chân vào hôn nhân của người khác.Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến khi vợ của Lục Trầm đến doanh trại.Từ miệng của Lý Kiều Kiều, cô ta biết rằng cuộc hôn nhân này chỉ là sự ép buộc từ gia đình, giữa hai người không hề có tình cảm. Việc ly hôn chỉ là sớm muộn.Lúc ấy, một tia hy vọng lại bùng lên trong lòng cô ta.Bình thường, cô ta rất khó có cơ hội ở gần Lục Trầm. Nhưng lần này, với lý do bố mẹ đến thăm, cô ta đã tìm được cách để tiếp cận anh nhiều hơn.Cô ta muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ suy nghĩ thật sự của anh. Nếu có thể, cô ta sẽ tìm cách khiến anh rời xa người phụ nữ kia.Bỗng nhiên, Tần Chiêu Chiêu hắt hơi hai cái liền.Cùng lúc đó, hai con quạ đen từ đâu bay tới, đậu trên cành cây trước cửa nhà cô rồi cất tiếng kêu chói tai.Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày. Khi còn nhỏ, bà nội cô rất ghét việc có quạ kêu trước cửa, bà luôn nói rằng đó là điềm báo chẳng lành. Mỗi lần như vậy, bà lập tức đuổi lũ quạ đi ngay.Nghĩ đến đây, cô cũng thuận tay nhặt một viên đá dưới đất rồi ném về phía con quạ đang kêu inh ỏi. Bị dọa sợ, đôi quạ vỗ cánh bay tán loạn, tiếng kêu của chúng cũng dần xa.Lúc này, Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo bước ra khỏi nhà, trên lưng còn đeo một cái giỏ tre.Tần Chiêu Chiêu thấy vậy liền lên tiếng chào:"Chị dâu, chị định đi đâu thế?"Trương Mỹ Phượng ngẩng đầu nhìn cô, nở một nụ cười thân thiện.Bây giờ, ấn tượng của chị về Tần Chiêu Chiêu đã tốt hơn trước rất nhiều. Không chỉ vì cô từng giúp mình tìm lại con gà, mà quan trọng hơn là chị hiểu rằng những hành động trước đây của Tần Chiêu Chiêu đều có nguyên do, không phải bản chất cô ấy xấu.Cô ấy thậm chí còn chủ động xin lỗi trước mặt mọi người, điều đó chứng tỏ cô có lòng tự trọng và biết suy nghĩ."Đại Hải nhà chị thèm bánh bao, nên chị ra ngoài hái ít rau dại về làm nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro