Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 2

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-17 09:30:22

Vậy là ngay trong ngày hôm đó, nguyên chủ và Lục Trầm đăng ký kết hôn. Hôm sau, tiệc cưới được tổ chức. Trùng hợp thay, đúng ngày cưới, ông nội của Lục Trầm qua đời. Dù đau buồn, nhưng gia đình anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì ông ra đi thanh thản, không còn tiếc nuối.Sau khi lo xong tang lễ cho ông, Lục Trầm đưa cô đến làm thủ tục ly hôn. Nhưng đến lúc này, nguyên chủ mới biết gia đình anh giàu có và danh giá đến nhường nào.Nhà họ Lục sống trong khu tập thể của quân đội. Mẹ anh là kế toán của nhà máy quốc doanh, bố anh là tư lệnh quân khu. Anh trai làm việc trong cơ quan chính phủ, chị dâu là giáo viên. Em gái thì làm trong thư viện. Một gia đình mà ở đâu cũng có người quyền cao chức trọng, có địa vị xã hội.Nguyên chủ bỗng nhiên đổi ý. Cô lấy cớ ông nội vừa mất, cần để tang một năm rồi mới tính chuyện ly hôn.Lục Trầm nghĩ cũng hợp lý nên đồng ý.Bố mẹ chồng bảo cô đi theo quân ngũ để có công việc ổn định, nhưng Lục Trầm từ chối thay cô. Anh nói rằng khu tập thể đã chật, không còn nhà trống để ở. Vì vậy, anh để cô ở lại nhà bố mẹ chồng."Trong năm nay, mỗi tháng tôi sẽ gửi cho cô ba mươi tệ để tiêu vặt." Anh nói.Nguyên chủ thấy ở nhà không làm gì mà vẫn có tiền tiêu, vậy thì còn gì tốt hơn nữa? Không cần suy nghĩ, cô lập tức đồng ý.Sau khi Lục Trầm rời đi…Trước kia, bố mẹ chồng đối xử với Tần Chiêu Chiêu rất tốt. Họ xem cô như con ruột mà cưng chiều, không để cô phải lo lắng bất cứ điều gì. Nhưng theo thời gian, bản tính thật sự của cô cũng dần bộc lộ.Mỗi tháng, Lục Trầm đều đưa cho cô ba mươi tệ để chi tiêu. Có tiền trong tay, cô chẳng thèm động tay vào bất cứ việc gì. Cô không nấu ăn, không giặt giũ, không dọn dẹp. Cả ngày chỉ biết ra ngoài mua sắm, sắm quần áo đẹp, giày dép, mỹ phẩm. Đói thì cứ thế ra ngoài ăn.Còn bố mẹ chồng bận rộn cả ngày, có cơm ăn hay không, cô chưa bao giờ để tâm. Nói đúng hơn, trong đầu cô thậm chí không có khái niệm phải quan tâm đến người khác.Quần áo mặc bẩn? Không sao, cô không cần giặt. Mặc xong rồi cứ thế quẳng sang một bên, đến khi không còn gì để mặc thì lại đi mua thêm. Quần áo bẩn cứ thế chất thành đống trong phòng, bừa bộn đến mức không ai dám bước vào. Nhưng cô lại chẳng hề thấy có vấn đề gì.Tiền trong tay tiêu hết, cô liền chạy đến xin mẹ chồng. Ban đầu, mẹ chồng còn đưa, nhưng dần dần thấy cô tiêu xài hoang phí quá mức, bà cũng không chịu cho nữa.Không ngờ, cô ta lập tức lộ rõ bản chất. Không xin được tiền, cô thẳng thừng xông vào phòng mẹ chồng, lục tung tủ quần áo tìm tiền.Mẹ chồng bị cô làm cho tức giận đến suy nhược thần kinh, cuối cùng ngất xỉu phải nhập viện.Khi Lục Trầm biết chuyện, anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh lập tức trở về, kiên quyết yêu cầu ly hôn.Nhưng nguyên chủ nào có chịu? Cô khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa tự sát.Lục Trầm không còn cách nào khác. Anh không thể để cô tiếp tục làm khổ gia đình mình, nhưng cũng không thể ép buộc ly hôn ngay lập tức. Cuối cùng, anh đành đưa cô theo đến đơn vị đóng quân, để cô sống trong khu nhà tập thể.Ai ngờ, khi nghe nói được theo quân ngũ, nguyên chủ lại vô cùng vui vẻ.Cô ta hí hửng thu dọn hành lý, mang theo hai thùng quần áo lớn, một thùng đồ ăn, hào hứng đi theo Lục Trầm đến doanh trại.Nhưng cuộc sống ở đây hoàn toàn không như cô tưởng tượng.Là tiểu thư lớn lên trong thành phố, cô không quen ai ở khu tập thể, lại càng không thích ứng nổi cuộc sống mới.Lục Trầm đối xử với cô lạnh nhạt, chẳng mấy khi để ý đến cô, điều này càng khiến cô khó chịu.Đúng lúc ấy, cô quen được một người bạn trong khu nhà tập thể. Đó là một quân tẩu bằng tuổi cô. Cô nhanh chóng coi đối phương là tri kỷ, chuyện gì cũng kể, không chút đề phòng.Nhưng nào ngờ, người đó lại chẳng có ý tốt.Những bí mật của cô nhanh chóng bị lan truyền khắp khu nhà.Tất cả mọi người đều biết cô và Lục Trầm là vợ chồng trên danh nghĩa, đến tận bây giờ vẫn chưa động phòng.Khi biết chuyện, nguyên chủ tức giận đến mức mất hết lý trí, lao đến đè người kia xuống đất đánh một trận.Nhưng chẳng được bao lâu, những người khác trong khu tập thể kéo cô ra.Nguyên chủ lại cảm thấy mình bị ức hiếp, cho rằng họ thiên vị, càng thêm oán hận tất cả mọi người trong khu nhà.Từ đó, cô bắt đầu làm loạn khắp nơi.Những quân tẩu ở đây ai cũng biết tự trồng rau, nuôi gà để cải thiện bữa ăn.Thế nhưng, chỉ cần có con gà nào lỡ chạy qua cửa nhà cô, cô lập tức cầm chổi đánh tới tấp. Nếu không đánh chết, cũng đánh bị thương.Không chỉ vậy, cô còn ngang nhiên đi dạo trong vườn rau của người khác.Cà chua, cà chua bi, dưa chuột, cà tím, đậu đũa, ớt... chỉ cần là thứ cô nhìn thấy, cô đều hái đem về nhà, coi như của mình.Chưa dừng lại ở đó, cô còn đuổi đánh cả đám trẻ con trong khu tập thể.Mỗi lần có đứa trẻ đi ngang qua nhà, cô lập tức cầm gậy đuổi theo, dọa bọn trẻ sợ xanh mặt.Dần dần, cả khu tập thể không ai dám đến gần cô. Đám trẻ chỉ cần thấy bóng dáng cô từ xa, lập tức chạy trốn như gặp quỷ.Mà Lục Trầm, cứ ba ngày hai bữa lại bị triệu về doanh trại để dọn dẹp đống rắc rối cô gây ra.Mỗi lần về nhà, anh đều nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.Cô đã trở thành nỗi phiền toái lớn nhất trong cuộc đời anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0