Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 97
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-17 09:30:22
Tần Chiêu Chiêu ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh.Buổi chiều, trời vẫn còn nắng, nhưng đã bớt gay gắt hơn giữa trưa. Đêm đến, chênh lệch nhiệt độ lại lớn, không đắp chăn sẽ dễ bị lạnh.Cô ra sân kiểm tra đám kỷ tử đang phơi. Mới chỉ nửa ngày mà chúng đã teo tóp đi đáng kể. Nếu thời tiết vẫn duy trì thế này, chỉ khoảng ba, bốn ngày nữa là sẽ khô hoàn toàn.Mở cổng ra, cô tình cờ thấy Thím Lưu vừa từ nhà Trương Mỹ Phượng bước ra.Thím Lưu không để ý đến cô, nên Tần Chiêu Chiêu cũng không lên tiếng chào hỏi.Quay trở vào nhà, đi một vòng cũng chẳng tìm được việc gì để làm, cô cảm thấy thật sự quá buồn chán. Nghĩ bụng, hay là sang nhà Trương Mỹ Phượng chơi một lát giết thời gian.Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo trên tay, đang đi về phía nhà mình."Chị dâu, em vừa định sang nhà chị chơi đây, không ngờ chị lại đến trước rồi!" Tần Chiêu Chiêu bật cười.Trương Mỹ Phượng ghé sát lại, vẻ mặt đầy thần bí: "Chị có chuyện muốn kể cho em, vào nhà rồi nói."Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Chuyện gì mà bí mật thế?"Vào đến nhà, Trương Mỹ Phượng mới đặt Tiểu Bảo ngồi xuống ghế, rồi kéo ghế ngồi sát bên Tần Chiêu Chiêu, hạ giọng nói nhỏ:"Vừa nãy Thím Lưu sang nhà chị kể, ngày mai Lý Kiều Kiều cũng sẽ đi làm ở xưởng đế giày. Lý Khánh Mai chính là người đã gọi cô ta đến."Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không quá bất ngờ. Lý Khánh Mai đã tìm đến cô thì cũng chẳng có gì lạ khi bà ta tìm thêm người khác. Cô chỉ thản nhiên đáp:"Cô ta đi làm thì cứ làm thôi, em làm việc của em, cô ta làm việc của cô ta, có liên quan gì đâu."Trương Mỹ Phượng lắc đầu, giọng có chút lo lắng: "Nói thì nói vậy, nhưng em cũng biết Lý Kiều Kiều trước giờ vốn chẳng ưa gì em. Cô ta lại có kiểu tính cách chẳng tốt đẹp gì, sau này làm cùng một chỗ, em vẫn nên cẩn thận một chút. Người đàn bà đó không đơn giản đâu, coi chừng cô ta giở trò sau lưng."Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin: "Chị cứ yên tâm, em cũng không phải kiểu người dễ bị bắt nạt đâu."Trương Mỹ Phượng bật cười: “Cũng phải, Lý Kiều Kiều cái miệng thì nhanh hơn cái đầu. Em thông minh hơn cô ta nhiều.”Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, rồi lấy mấy viên kẹo đưa cho Tiểu Bảo.Cậu bé nhận lấy, vui vẻ reo lên: “Con cảm ơn thím!”“Tiểu Bảo ngoan quá, đáng yêu ghê.” Tần Chiêu Chiêu không kìm được mà xoa nhẹ đôi má mũm mĩm của cậu bé.Trương Mỹ Phượng nhìn quanh phòng cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường đơn vẫn chỉ có một chiếc gối, không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Tần, em vẫn ở một mình à?”Tần Chiêu Chiêu gật đầu.Trương Mỹ Phượng không hiểu nổi hai người này. Rõ ràng đã làm lành mà vẫn ngủ riêng. Cô tò mò hỏi: “Hai người đã hòa hợp rồi mà, sao lại không ngủ chung? Hay là do anh ấy không chủ động?”Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giọng bình thản: “Không phải, là do em vẫn chưa sẵn sàng.”Trương Mỹ Phượng nhíu mày: “Em vẫn chưa tin tưởng Lục doanh trưởng sao?”“Cũng không phải, chỉ là em cảm thấy mọi thứ tiến triển quá nhanh, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”Trương Mỹ Phượng thở dài, thành thật khuyên nhủ: “Em đã kết hôn lâu rồi, còn nhanh gì nữa? Chị nói thật nhé, vợ chồng mà không ngủ chung, tình cảm sẽ nhạt dần đấy.”Lời nói của cô khiến Tần Chiêu Chiêu trầm mặc. Có lẽ… cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.Dù bây giờ cô mang tên Tần Chiêu Chiêu, nhưng thực tế cô chỉ là một linh hồn nhập vào cơ thể của nguyên chủ. Nguyên chủ thực sự đã mất, còn cô chính là người đang sống tiếp cuộc đời này.Nguyên chủ từng khao khát được ở bên Lục Trầm, mong muốn trở thành vợ chồng thực sự với anh. Mà hiện tại, cô chính là nguyên chủ, là người sẽ tiếp tục thực hiện nguyện vọng ấy.Hơn nữa, người Lục Trầm thích là cô – con người hiện tại của cô, dù thân xác vẫn là của nguyên chủ, nhưng tâm hồn lại thuộc về cô – Tần Chiêu Chiêu.Sau khi thông suốt điều này, cô chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.Thấy cô im lặng, Trương Mỹ Phượng cũng nhận ra mình đã can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của người khác. Cô vội cười xòa, nói: “Chị chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Tính chị hay nóng vội, có gì nói nấy, em đừng để bụng nhé. Chuyện của em, cứ để em tự quyết định.”Tần Chiêu Chiêu biết rõ Trương Mỹ Phượng không có ý gì xấu. Từ khi cô đến đây, người bạn đầu tiên cô kết giao chính là Trương Mỹ Phượng. Cô ấy luôn quan tâm đến cô, mong cô và Lục Trầm có thể sống hạnh phúc bên nhau.Cô mỉm cười: “Sao em lại để bụng được chứ? Chị muốn tốt cho em mà. Em sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.”Trương Mỹ Phượng nghe vậy, hài lòng gật đầu: “Thế thì chị yên tâm rồi.”Hai người trò chuyện thêm một lát, đến năm rưỡi, Trương Mỹ Phượng dắt Tiểu Bảo về nhà để chuẩn bị bữa tối.Tiễn hai mẹ con xong, Tần Chiêu Chiêu bắt đầu thu dọn đồ đang phơi trong sân, rồi vào bếp nấu ăn.Vì trong nhà còn bốn cái bánh, cô quyết định nấu cháo để ăn kèm.Trong chậu vẫn còn nửa thau sườn đã ướp sẵn, cô suy nghĩ một lúc rồi chọn làm món sườn hầm khoai tây.Cô lấy ra mười hai miếng sườn, bỏ vào bát, rửa sạch lớp muối trên bề mặt rồi để ráo nước. Sau đó, cô lấy một củ khoai tây, gọt vỏ, rồi ngâm vào chậu nước sạch để khoai không bị thâm.Lúc này, Trương Mỹ Phượng lại bước vào, trên tay cầm theo nửa rổ đậu tứ quý cùng vài quả dưa leo.“Chị vừa hái đấy, vườn nhà chị còn nhiều lắm. Chị giữ lại một ít, còn lại mang sang cho em.”Tần Chiêu Chiêu nhìn những quả đậu tứ quý tròn trịa, trắng mướt, trong lòng vô cùng thích thú. Hôm qua đi chợ, cô không mua được loại đậu này, đành phải mua đậu đũa thay thế.Cô vội nói: “Chị cho nhiều quá rồi.”Trương Mỹ Phượng cười: “Không nhiều đâu, hạt giống này chị mang về từ quê hồi Tết, cây rất sai quả. Khi nào em ăn hết cứ sang vườn hái thêm.”Tần Chiêu Chiêu đổ hết đậu tứ quý và dưa leo vào rổ của mình, rồi trả lại rổ không cho Trương Mỹ Phượng: “Vâng, em sẽ ăn hết. Hôm nay em làm sườn hầm, chút nữa em mang sang cho chị một ít.”Trương Mỹ Phượng vội xua tay: “Tiểu Bảo từ hôm qua đến giờ cứ nhắc món sườn xào chua ngọt của em mãi. Hôm nay nó không thèm ăn cơm chị nấu, cứ đòi ăn thịt. Thế nên em đừng mang sang nữa.”Tần Chiêu Chiêu bật cười. Cô hiểu hoàn cảnh ở đây, trong vùng núi này, việc mua thực phẩm không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro