Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Con Chó Nào?
2024-08-07 19:32:37
Thật ra, Thẩm Đường biết thừa mình không thể đánh bại Ngô Xuân Ngọc khỏe như vâm, nhưng cũng đừng quên cô có một hàm răng rất sắc, mẹ kiếp, phải cắn chết con khốn độc ác này!
Muốn hại cô à, vậy chỉ có thể tự hại lẫn nhau!
Ngô Xuân Ngọc bị cắn đau, nắm lấy tóc Thẩm Đường, giật mạnh lấy theo phản xạ.
Thẩm Đường đau đớn đến nỗi nước mắt trào ra.
Thẩm Đường quyết tâm cắn mạnh hơn.
Thím Thục Hoa ở bờ sông ngơ ngác, không hiểu tại sao hai đứa lại đánh nhau.
---
Bên bờ sông, hai đứa trẻ ướt sũng đều nhìn chằm chằm vào nhau.
Thím Thục Hoa nhìn hai đứa với vẻ như sắp đánh nhau, trong lòng tự hỏi, hai cô bé này bình thường rất thân thiết, tại sao hôm nay lại đánh nhau?
Vừa rồi bà ấy phải dốc hết sức mới kéo được cả hai lên, mong là chúng không đánh nhau tiếp nữa!
May mà đoạn sông ở đây nước không sâu, chỉ tới cổ thôi, nếu không hai cô gái này đánh nhau dưới nước chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra!
Ngô Xuân Ngọc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đường, lập tức cảm thấy chột dạ.
"Đường Đường, tại sao... tại sao cậu lại đánh tớ ở dưới nước vậy?" Ngô Xuân Ngọc vừa ăn cắp vừa la làng, kiêng dè thím Thục Hoa đang ở đây, vội vàng đổi sang biểu cảm đáng thương.
Thẩm Đường khẽ mím đôi môi hơi tái nhợt, cười lạnh: "Hừ!"
"Tôi từng gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cậu. Vừa rồi ở dưới nước, con chó nào liên tục đẩy tôi xuống nước vậy?"
Ai là "con chó" mà Thẩm Đường nói, chắc chắn đã rõ ràng.
Thím Thục Hoa nghe Thẩm Đường nói, tức thì nhớ lại ban nãy bà ấy thực sự nhìn thấy Ngô Xuân Ngọc dường như đang đẩy Thẩm Đường xuống nước... Ôi, Ngô Xuân Ngọc này muốn lấy mạng của Thẩm Đường à!
Chỉ mới nghĩ tới đó, ánh mắt thím Thục Hoa nhìn Ngô Xuân Ngọc đã trở nên khác lạ.
Ngô Xuân Ngọc cảm nhận được ánh mắt của thím Thục Hoa, nhanh chóng giải thích: "Không, tớ không cố ý, chỉ là tớ nhất thời hoảng loạn, tớ không muốn hại cậu."
Ngô Xuân Ngọc thực sự không định giết người, cô ta lấy đâu ra lá gan đó, chỉ là muốn dạy Thẩm Đường một bài học mà thôi.
Nhưng mọi thứ không như dự định, Ngô Xuân Ngọc không những không dạy được Thẩm Đường một bài học, mà còn suýt bị Thẩm Đường cắn mất một miếng thịt ở cánh tay.
"Nước chỉ sâu đến đó, cậu hoảng loạn cái gì? Hơn nữa, tôi biết cậu bao nhiêu năm rồi, từ bao giờ cậu lại sợ nước vậy? Tôi nhớ hồi cậu 10 tuổi, cậu còn cùng anh trai cậu xuống nước bắt cá cơ mà!" Thẩm Đường trực tiếp đáp trả.
Muốn hại cô à, vậy chỉ có thể tự hại lẫn nhau!
Ngô Xuân Ngọc bị cắn đau, nắm lấy tóc Thẩm Đường, giật mạnh lấy theo phản xạ.
Thẩm Đường đau đớn đến nỗi nước mắt trào ra.
Thẩm Đường quyết tâm cắn mạnh hơn.
Thím Thục Hoa ở bờ sông ngơ ngác, không hiểu tại sao hai đứa lại đánh nhau.
---
Bên bờ sông, hai đứa trẻ ướt sũng đều nhìn chằm chằm vào nhau.
Thím Thục Hoa nhìn hai đứa với vẻ như sắp đánh nhau, trong lòng tự hỏi, hai cô bé này bình thường rất thân thiết, tại sao hôm nay lại đánh nhau?
Vừa rồi bà ấy phải dốc hết sức mới kéo được cả hai lên, mong là chúng không đánh nhau tiếp nữa!
May mà đoạn sông ở đây nước không sâu, chỉ tới cổ thôi, nếu không hai cô gái này đánh nhau dưới nước chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Xuân Ngọc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đường, lập tức cảm thấy chột dạ.
"Đường Đường, tại sao... tại sao cậu lại đánh tớ ở dưới nước vậy?" Ngô Xuân Ngọc vừa ăn cắp vừa la làng, kiêng dè thím Thục Hoa đang ở đây, vội vàng đổi sang biểu cảm đáng thương.
Thẩm Đường khẽ mím đôi môi hơi tái nhợt, cười lạnh: "Hừ!"
"Tôi từng gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cậu. Vừa rồi ở dưới nước, con chó nào liên tục đẩy tôi xuống nước vậy?"
Ai là "con chó" mà Thẩm Đường nói, chắc chắn đã rõ ràng.
Thím Thục Hoa nghe Thẩm Đường nói, tức thì nhớ lại ban nãy bà ấy thực sự nhìn thấy Ngô Xuân Ngọc dường như đang đẩy Thẩm Đường xuống nước... Ôi, Ngô Xuân Ngọc này muốn lấy mạng của Thẩm Đường à!
Chỉ mới nghĩ tới đó, ánh mắt thím Thục Hoa nhìn Ngô Xuân Ngọc đã trở nên khác lạ.
Ngô Xuân Ngọc cảm nhận được ánh mắt của thím Thục Hoa, nhanh chóng giải thích: "Không, tớ không cố ý, chỉ là tớ nhất thời hoảng loạn, tớ không muốn hại cậu."
Ngô Xuân Ngọc thực sự không định giết người, cô ta lấy đâu ra lá gan đó, chỉ là muốn dạy Thẩm Đường một bài học mà thôi.
Nhưng mọi thứ không như dự định, Ngô Xuân Ngọc không những không dạy được Thẩm Đường một bài học, mà còn suýt bị Thẩm Đường cắn mất một miếng thịt ở cánh tay.
"Nước chỉ sâu đến đó, cậu hoảng loạn cái gì? Hơn nữa, tôi biết cậu bao nhiêu năm rồi, từ bao giờ cậu lại sợ nước vậy? Tôi nhớ hồi cậu 10 tuổi, cậu còn cùng anh trai cậu xuống nước bắt cá cơ mà!" Thẩm Đường trực tiếp đáp trả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro