Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Không Biết Ơn
2024-08-07 19:32:37
“Đường Đường, sao cậu lại có thể như thế này? Tớ tưởng chúng ta là bạn thân, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên. Có lần nào cậu gặp khó khăn mà tớ không giúp đỡ chứ? Giờ cậu lại nói với tớ như thế...”
“Đường Đường, tớ chưa bao giờ biết cậu lại là người như vậy, cậu thật sự làm tớ thất vọng.”
Mắt Ngô Xuân Ngọc ầng ậc nước, vẻ mặt như muốn khóc, nhưng tiếc thay, nhan sắc của cô ta không đủ sức hút.
Ngô Xuân Ngọc không phải là người có vẻ đẹp nổi bật, nếu muốn nói thì cô ta chỉ có vẻ thanh tú mà thôi.
Nhà họ Ngô và nhà họ Thẩm hoàn toàn trái ngược, nhà họ Ngô luôn trọng nam khinh nữ.
Vì vậy, từ khi 6 tuổi, Ngô Xuân Ngọc đã phải giúp làm việc nhà.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, gia đình cô ta không muốn bỏ thêm tiền để cô ta tiếp tục đi học.
Bây giờ Ngô Xuân Ngọc đã 17 tuổi, nhà họ Ngô âm thầm lên kế hoạch cho cô ta lấy chồng, cũng hi vọng có thể nhận được nhiều tiền sính lễ.
Do phải làm việc nặng nhọc từ sớm, cho nên nhan sắc của Ngô Xuân Ngọc không có gì thu hút.
Song, dù không xinh đẹp, nhưng Ngô Xuân Ngọc rất thông minh.
Bên ngoài, cô ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết nghe lời, nhưng thực chất cô ta đã lợi dụng Thẩm Đường không biết bao nhiêu lần!
Suốt bao năm qua, với những thứ Thẩm Đường đã cho đi, dù là một con chó cũng biết vẫy đuôi cảm ơn, nhưng Ngô Xuân Ngọc lại giống như một con rắn độc, không những không biết ơn, mà còn tìm mọi cách để biến Thẩm Đường thành một người ích kỷ như bây giờ.
Thẩm Đường có tính cách ích kỷ như hiện giờ, phần lớn là do ảnh hưởng từ Ngô Xuân Ngọc suốt bao năm qua!
Thẩm Đường mỉm cười rạng rỡ, nhìn Ngô Xuân Ngọc mang theo vẻ mặt đáng thương, cảm thấy rất thú vị.
Ừm, chỉ là cô ta khóc có hơi xấu một chút.
Với vẻ mặt như thế, không chỉ Thẩm Đường mà ngay cả một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc cũng khó mà thương xót cho Ngô Xuân Ngọc.
Ngô Xuân Ngọc nhỏ giọng nức nở một lúc lâu, không nghe thấy Thẩm Đường an ủi, cô ta lén lút nhìn lên.
Ngô Xuân Ngọc đối diện với ánh mắt của Thẩm Đường, thấy nét mặt tươi cười của cô, suýt thì tức giận đến tăng xông.
Cái biểu cảm như đang xem kịch của Thẩm Đường là gì vậy?
Thẩm Đường bắt gặp ánh mắt của Ngô Xuân Ngọc, khẽ mím môi, cuối cùng tốt bụng nói: "Đừng khóc nữa..."
Ngô Xuân Ngọc nghe Thẩm Đường nói, trong mắt cô ta lóe lên một tia tự mãn.
Cô ta biết Thẩm Đường sẽ an ủi mình.
“Đường Đường, tớ chưa bao giờ biết cậu lại là người như vậy, cậu thật sự làm tớ thất vọng.”
Mắt Ngô Xuân Ngọc ầng ậc nước, vẻ mặt như muốn khóc, nhưng tiếc thay, nhan sắc của cô ta không đủ sức hút.
Ngô Xuân Ngọc không phải là người có vẻ đẹp nổi bật, nếu muốn nói thì cô ta chỉ có vẻ thanh tú mà thôi.
Nhà họ Ngô và nhà họ Thẩm hoàn toàn trái ngược, nhà họ Ngô luôn trọng nam khinh nữ.
Vì vậy, từ khi 6 tuổi, Ngô Xuân Ngọc đã phải giúp làm việc nhà.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, gia đình cô ta không muốn bỏ thêm tiền để cô ta tiếp tục đi học.
Bây giờ Ngô Xuân Ngọc đã 17 tuổi, nhà họ Ngô âm thầm lên kế hoạch cho cô ta lấy chồng, cũng hi vọng có thể nhận được nhiều tiền sính lễ.
Do phải làm việc nặng nhọc từ sớm, cho nên nhan sắc của Ngô Xuân Ngọc không có gì thu hút.
Song, dù không xinh đẹp, nhưng Ngô Xuân Ngọc rất thông minh.
Bên ngoài, cô ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết nghe lời, nhưng thực chất cô ta đã lợi dụng Thẩm Đường không biết bao nhiêu lần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suốt bao năm qua, với những thứ Thẩm Đường đã cho đi, dù là một con chó cũng biết vẫy đuôi cảm ơn, nhưng Ngô Xuân Ngọc lại giống như một con rắn độc, không những không biết ơn, mà còn tìm mọi cách để biến Thẩm Đường thành một người ích kỷ như bây giờ.
Thẩm Đường có tính cách ích kỷ như hiện giờ, phần lớn là do ảnh hưởng từ Ngô Xuân Ngọc suốt bao năm qua!
Thẩm Đường mỉm cười rạng rỡ, nhìn Ngô Xuân Ngọc mang theo vẻ mặt đáng thương, cảm thấy rất thú vị.
Ừm, chỉ là cô ta khóc có hơi xấu một chút.
Với vẻ mặt như thế, không chỉ Thẩm Đường mà ngay cả một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc cũng khó mà thương xót cho Ngô Xuân Ngọc.
Ngô Xuân Ngọc nhỏ giọng nức nở một lúc lâu, không nghe thấy Thẩm Đường an ủi, cô ta lén lút nhìn lên.
Ngô Xuân Ngọc đối diện với ánh mắt của Thẩm Đường, thấy nét mặt tươi cười của cô, suýt thì tức giận đến tăng xông.
Cái biểu cảm như đang xem kịch của Thẩm Đường là gì vậy?
Thẩm Đường bắt gặp ánh mắt của Ngô Xuân Ngọc, khẽ mím môi, cuối cùng tốt bụng nói: "Đừng khóc nữa..."
Ngô Xuân Ngọc nghe Thẩm Đường nói, trong mắt cô ta lóe lên một tia tự mãn.
Cô ta biết Thẩm Đường sẽ an ủi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro