Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Nói Trúng
2024-08-07 19:32:37
Không phải Thẩm Đường nên nói đến chuyện lời đồn buổi chiều sao? Nhưng sao vấn đề cô vừa nói lại là “ghen tị..”
Còn nữa, cô ta ghen tị với Thẩm Đường cái gì chứ?
Từ tận đáy lòng Miêu Hồng tuyệt đối không muốn thừa nhận mình ghen tị với Thẩm Đường có một gương mặt ưa nhìn, thành tích học tốt cũng tốt.
“Cậu nói nhăng nói cuội gì thế, tôi ghen tị với cậu hả? Cậu đừng có mà đùa, cậu là một con nhóc quê mùa đến từ nông thôn thì có gì mà tôi phải ghen tị với cậu chứ?” Miêu Hồng ưỡn ngực, thua người nhưng không được thua khí thế.
Thẩm Đường chớp chớp hai lần, trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện nụ cười nhẹ: “Cậu ghen tị vì tôi có ngoại hình xinh đẹp, học giỏi hơn cậu, còn có... Cậu thích Giang Thăng nữa đúng không?”
Câu nói sau của Thẩm Đường có thể nói là long trời lở đất khiến Miêu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, sự hoảng sợ trong mắt cũng không kịp thời che giấu.
“Trời, bị tôi nói trúng rồi hả? Chậc chậc chậc, tôi đã cảm thấy kỳ lạ, khi ở lớp ba cậu luôn nhắm vào tôi, thì ra là do nguyên nhân này.” Ngón tay của Thẩm Đường sờ vào hàm dưới của mình, cô thích thú nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng sợ của Miêu Hồng.
Vì vậy mới nói, trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu nên càng không có vô duyên vô cớ hận.
Vậy xem như đã tìm được chỗ mấu chốt khiến Miêu Hồng cứ nhắm vào Thẩm Đường rồi.
“Thẩm Đường, cậu đừng có nói nhảm!” Miêu Hồng hung dữ hét lên một tiếng.
“Tôi có nói nhảm không trong lòng cậu tự biết rõ.” Thẩm Đường tiến lên trước một bước để tới gần Miêu Hồng hơn.
Miêu Hồng thấy hành động tới gần của Thẩm Đường thì không nhịn được mà lùi về sau một bước, mà chính cô cũng không nhận ra hành động này của mình đáng sợ đến mức nào.
Hành động nhỏ này của Miêu Hồng khiến Thẩm Đường khẽ cười một tiếng, giọng cười trong trẻo khiến Miêu Hồng lập tức phản ứng lại hành động vừa rồi của mình đã nói lên ý nghĩa gì.
Miêu Hồng: Đồ không biết xấu hổ!
“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, thật ra tôi là một người rất hiền lành. Hơn nữa với tay chân nhỏ bé này của tôi thì cậu sợ tôi làm gì?”
Miêu Hồng mím môi không lên tiếng.
Cô ta không thể nhìn thấy Thẩm Đường hiền lành ở chỗ nào, cái tay chân nhỏ bé này cũng dám đánh nhau với cô Phạm mà, Miêu Hồng cảm thấy tích cách thật của Thẩm Đường rất nóng nảy!
Không nói đến Miêu Hồng mà đến Lục Viên đứng ở bên cạnh không hiểu sao cũng cảm thấy xấu hổ trước những lời nói vô liêm sỉ này của Thẩm Đường.
Lục Viên: Quả nhiên tôi vẫn không thể hiểu được cách giải quyết không biết xấu hổ này của cậu!
Còn nữa, cô ta ghen tị với Thẩm Đường cái gì chứ?
Từ tận đáy lòng Miêu Hồng tuyệt đối không muốn thừa nhận mình ghen tị với Thẩm Đường có một gương mặt ưa nhìn, thành tích học tốt cũng tốt.
“Cậu nói nhăng nói cuội gì thế, tôi ghen tị với cậu hả? Cậu đừng có mà đùa, cậu là một con nhóc quê mùa đến từ nông thôn thì có gì mà tôi phải ghen tị với cậu chứ?” Miêu Hồng ưỡn ngực, thua người nhưng không được thua khí thế.
Thẩm Đường chớp chớp hai lần, trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện nụ cười nhẹ: “Cậu ghen tị vì tôi có ngoại hình xinh đẹp, học giỏi hơn cậu, còn có... Cậu thích Giang Thăng nữa đúng không?”
Câu nói sau của Thẩm Đường có thể nói là long trời lở đất khiến Miêu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, sự hoảng sợ trong mắt cũng không kịp thời che giấu.
“Trời, bị tôi nói trúng rồi hả? Chậc chậc chậc, tôi đã cảm thấy kỳ lạ, khi ở lớp ba cậu luôn nhắm vào tôi, thì ra là do nguyên nhân này.” Ngón tay của Thẩm Đường sờ vào hàm dưới của mình, cô thích thú nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng sợ của Miêu Hồng.
Vì vậy mới nói, trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu nên càng không có vô duyên vô cớ hận.
Vậy xem như đã tìm được chỗ mấu chốt khiến Miêu Hồng cứ nhắm vào Thẩm Đường rồi.
“Thẩm Đường, cậu đừng có nói nhảm!” Miêu Hồng hung dữ hét lên một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có nói nhảm không trong lòng cậu tự biết rõ.” Thẩm Đường tiến lên trước một bước để tới gần Miêu Hồng hơn.
Miêu Hồng thấy hành động tới gần của Thẩm Đường thì không nhịn được mà lùi về sau một bước, mà chính cô cũng không nhận ra hành động này của mình đáng sợ đến mức nào.
Hành động nhỏ này của Miêu Hồng khiến Thẩm Đường khẽ cười một tiếng, giọng cười trong trẻo khiến Miêu Hồng lập tức phản ứng lại hành động vừa rồi của mình đã nói lên ý nghĩa gì.
Miêu Hồng: Đồ không biết xấu hổ!
“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, thật ra tôi là một người rất hiền lành. Hơn nữa với tay chân nhỏ bé này của tôi thì cậu sợ tôi làm gì?”
Miêu Hồng mím môi không lên tiếng.
Cô ta không thể nhìn thấy Thẩm Đường hiền lành ở chỗ nào, cái tay chân nhỏ bé này cũng dám đánh nhau với cô Phạm mà, Miêu Hồng cảm thấy tích cách thật của Thẩm Đường rất nóng nảy!
Không nói đến Miêu Hồng mà đến Lục Viên đứng ở bên cạnh không hiểu sao cũng cảm thấy xấu hổ trước những lời nói vô liêm sỉ này của Thẩm Đường.
Lục Viên: Quả nhiên tôi vẫn không thể hiểu được cách giải quyết không biết xấu hổ này của cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro