Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Uy Vũ!
2024-08-07 19:32:37
“Đôi giày này cũng không tồi, nếu tao nhớ không lầm thì đó là đôi giày của Đường Đường năm ngoái phải không? Năm nay Đường Đường không thích mẫu đó nữa nên đã mua đôi mới, tao còn tự hỏi đôi cũ đi đâu mất rồi, hóa ra là đến chỗ mày à?”
“Ôi, cả sợi dây chuyền trên cổ tay mày nữa, đó cũng là của Đường Đường phải không?”
Mẹ uy vũ!
Đây chính là chuyên gia ra tay một cái là gạo xay ra cám.
Lời của Ngô Thúy Bình thật sự sắc bén... từng chữ như đâm vào tim.
“Lợi dụng nó nhiều như vậy mà mày còn đánh Đường Đường như thế, lương tâm mày không cắn rứt sao? Mày nhìn xem mặt Đường Đường bị thương thế nào rồi, tao nhìn mà lòng đau như cắt!”
Ngô Thúy Bình kéo tay Thẩm Đường, mọi người xung quanh đều chú ý thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô.
Thẩm Đường chớp mắt vài lần, vẻ mặt ấm ức, đôi môi đỏ mọng mếu máo như muốn khóc, thật khiến người ta thương.
Thẩm Đường: Thật là đáng thương... T^T
“Thím à, cháu thật sự không đánh Đường Đường, nhưng Đường Đường lại suýt chút nữa cắn đứt một miếng thịt của cháu đó, thím nhìn tay cháu này...” Ngô Xuân Ngọc lộ ra vẻ mặt ấm ức duỗi tay ra rồi xắn tay áo lên.
Ồ... Chỉ thấy trên cánh tay của Ngô Xuân Ngọc có một vết cắn, mọi người xung quanh đều phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
Chỗ bị cắn xuất hiện một vết răng rất sâu còn đang rỉ máu, vừa nhìn đã thấy rất đau.
Những người xung quanh nhìn cánh tay bị cắn của Ngô Xuân Ngọc, thái độ của họ hơi thay đổi, đột nhiên lại có chút đồng tình với Ngô Xuân Ngọc.
Trong lòng mọi người thầm oán trách: Không ngờ cô nhóc nhà họ Thẩm lại độc ác như vậy, trông vẻ ngoài thì nhỏ nhắn mềm mại nhưng khi đánh nhau lại rất hung dữ đó.
Ngô Thúy Bình hừ lạnh một tiếng.
Nếu có thể để dăm ba câu của Ngô Xuân Ngọc lật ngược thế cờ thì Ngô Thúy Bình bà đã sống uổng phí hơn nửa đời người rồi.
Có loại người nào mà Ngô Thúy Bình chưa từng thấy chứ?
Loại thứ hạng như Ngô Xuân Ngọc thật sự là không đáng chú ý.
“Ngô Xuân Ngọc, mày nói con gái nhà tao cắn mày, chuyện này tao biết rõ, nhưng vì sao Đường Đường nhà tao lại cắn mày vậy?” Nhắc đến chuyện này, cơn tức giận của Ngô Thúy Bình lập tức dâng trào, giọng điệu cũng cất cao lên rất nhiều: “Đó không phải là vì mày muốn làm hại Đường Đường nhà tao hả? Mày dìm đầu Đường Đường nhà tao vào trong nước, mày là muốn giết người à? Nếu không phải Đường Đường nhà tao bị ép đến mức phải cắn mày một cái, không chừng lúc này Đường Đường nhà tao đã bị mày hại chết rồi!”
“Ôi, cả sợi dây chuyền trên cổ tay mày nữa, đó cũng là của Đường Đường phải không?”
Mẹ uy vũ!
Đây chính là chuyên gia ra tay một cái là gạo xay ra cám.
Lời của Ngô Thúy Bình thật sự sắc bén... từng chữ như đâm vào tim.
“Lợi dụng nó nhiều như vậy mà mày còn đánh Đường Đường như thế, lương tâm mày không cắn rứt sao? Mày nhìn xem mặt Đường Đường bị thương thế nào rồi, tao nhìn mà lòng đau như cắt!”
Ngô Thúy Bình kéo tay Thẩm Đường, mọi người xung quanh đều chú ý thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô.
Thẩm Đường chớp mắt vài lần, vẻ mặt ấm ức, đôi môi đỏ mọng mếu máo như muốn khóc, thật khiến người ta thương.
Thẩm Đường: Thật là đáng thương... T^T
“Thím à, cháu thật sự không đánh Đường Đường, nhưng Đường Đường lại suýt chút nữa cắn đứt một miếng thịt của cháu đó, thím nhìn tay cháu này...” Ngô Xuân Ngọc lộ ra vẻ mặt ấm ức duỗi tay ra rồi xắn tay áo lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ồ... Chỉ thấy trên cánh tay của Ngô Xuân Ngọc có một vết cắn, mọi người xung quanh đều phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
Chỗ bị cắn xuất hiện một vết răng rất sâu còn đang rỉ máu, vừa nhìn đã thấy rất đau.
Những người xung quanh nhìn cánh tay bị cắn của Ngô Xuân Ngọc, thái độ của họ hơi thay đổi, đột nhiên lại có chút đồng tình với Ngô Xuân Ngọc.
Trong lòng mọi người thầm oán trách: Không ngờ cô nhóc nhà họ Thẩm lại độc ác như vậy, trông vẻ ngoài thì nhỏ nhắn mềm mại nhưng khi đánh nhau lại rất hung dữ đó.
Ngô Thúy Bình hừ lạnh một tiếng.
Nếu có thể để dăm ba câu của Ngô Xuân Ngọc lật ngược thế cờ thì Ngô Thúy Bình bà đã sống uổng phí hơn nửa đời người rồi.
Có loại người nào mà Ngô Thúy Bình chưa từng thấy chứ?
Loại thứ hạng như Ngô Xuân Ngọc thật sự là không đáng chú ý.
“Ngô Xuân Ngọc, mày nói con gái nhà tao cắn mày, chuyện này tao biết rõ, nhưng vì sao Đường Đường nhà tao lại cắn mày vậy?” Nhắc đến chuyện này, cơn tức giận của Ngô Thúy Bình lập tức dâng trào, giọng điệu cũng cất cao lên rất nhiều: “Đó không phải là vì mày muốn làm hại Đường Đường nhà tao hả? Mày dìm đầu Đường Đường nhà tao vào trong nước, mày là muốn giết người à? Nếu không phải Đường Đường nhà tao bị ép đến mức phải cắn mày một cái, không chừng lúc này Đường Đường nhà tao đã bị mày hại chết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro