Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng
Chương 29
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-10-20 20:14:45
Lúc này bất kể là trâu hay là heo dê đều được nuôi tập thể, có người chuyên môn chăm sóc nuôi nấng. Phụ trách chăn bò nuôi lợn nuôi dê cũng coi như là công điểm. Nhưng mà công việc tương đối nhẹ nhàng như vậy bình thường đều phân phối cho người già hoặc là phụ nữ yếu ớt, thanh niên nam nữ trẻ tuổi khỏe mạnh thì khỏi cần nghĩ tới.
May mắn là vẫn còn cách nhà cô một khoảng, sẽ không quấy rầy đến cô và Thiết Đản.
Lúc này còn chưa đến nửa tiếng nữa là các đội viên đội sản xuất sẽ tan làm, Liễu Tiên Dao chạy về nhà nấu cơm. Sau khi về nhà việc đầu tiên cô làm là đến phòng ngủ phía tây nhìn người đàn ông kia, lại đến phòng ngủ phía đông nhìn Thiết Đản. Thiết Đản vẫn còn đang luyện viết chữ to.
Liễu Tiên Dao thấy Thiết Đản ngừng bút, cô mới gọi: “Thiết Đản nghỉ ngơi một lát rồi luyện. Cháu lại đây nhóm lửa cho cô, cô làm cơm trưa.”
“Cô ơi, cô đã về rồi.” Thiết Đản gác bút xuống giường chạy về phía Liễu Tiên Dao.
“Cô ơi, sao người về nhanh thế, con còn chưa viết xong chữ to.”
“Cơm nước xong, buổi chiều viết tiếp.” Liễu Tiên Dao xoa đầu Thiết Đản. Hai cô cháu cùng vào phòng bếp làm cơm trưa, nhớ ra trong nhà còn có một bệnh nhân, Liễu Tiên Dao chặt nửa con gà rừng để nấu cháo gà cho người đàn ông. Còn lại tất cả đều bỏ vào hầm, hai cô cháu bọn họ ăn.
May mà nhà cô ở chân núi, khoảng cách từ gia đình gần nhất tới nhà cô không có nhà nào dưới trăm mét. Không cần lo lắng khi cô hầm gà sẽ có người ngửi thấy mùi thịt, gây thị phi.
Đạo sĩ già chọn viện này đúng là quá hợp ý Liễu Tiên Dao.
Cơm nước xong Liễu Tiên Dao đi thăm người đàn ông, anh vẫn chưa tỉnh, Liễu Tiên Dao cắt đôi miếng nhân sâm pha cho người đàn ông uống, hy vọng anh sớm tỉnh lại. Nếu mãi không tỉnh, cô sợ anh sẽ chết vì đói mất.
Buổi chiều Liễu Tiên Dao để Thiết Đản ở nhà luyện viết chữ, còn cô đến trạm y tế thu dọn. Trạm y tế chẳng có gì ngoài hai cái bàn và mấy cái ghế cả. Ngay cả tủ để đựng thuốc cũng không có, tất cả những thứ này đều cần phải chuẩn bị sẵn.
Liễu Tiên Dao liệt kê tất cả những thứ cần chuẩn bị, một số vật chỉ cần tìm thợ mộc trong thôn làm là được, một ít đồ khác chỉ có thể đến hợp tác xã xin hoặc là mua.
Bây giờ đã là đầu tháng tư, không lâu nữa sẽ đến tháng năm, đất nước sắp bước vào thời kỳ đặc thù, gặp phải cảnh rối ren. Cô phải chuẩn bị càng sớm càng tốt, còn phải đi thông báo trước một tiếng với một số người mới được.
Ra khỏi trạm y tế, Liễu Tiên Dao lại đến trường học hỏi hiệu trưởng về chuyện đi học của Thiết Đản. Sau khi ra khỏi trường học, Liễu Tiên Dao lại đặc biệt lượn quanh nhà Lý Nhị Kiều xem một chút.
Lý Nhị Kiều vẫn chưa tới tìm cô để hốt thuốc, cũng không biết Lý Nhị Kiều và Triệu Ngọc Phân có ý gì. Lý Nhị Kiều đây là không quan tâm đến sống chết của vợ con hay là Triệu Ngọc Phân cũng không để ý đến sống chết của con trai mình.
Mẹ con Triệu Ngọc Phân là người đầu tiên cô ra tay cứu giúp sau khi xuống núi, nếu hai mẹ con xảy ra chuyện thì với tính tình của bà Lý nhất định sẽ tìm cô gây rắc rối.
Hơn nữa, dựa vào lòng nhân từ của bác sĩ, đứa bé kia là tự tay cô đỡ đẻ nên cô vẫn hy vọng đứa bé kia có thể sống sót.
Liễu Tiên Dao đứng ở sân nhà họ Lý một lúc, không nghe thấy động tĩnh nên cô đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Ngọc Phân.
"Nữu Nữu, con làm sao vậy? Nữu Nữu con đừng dọa mẹ mà, Nữu Nữu."
"Người đâu. Người đâu, cứu mạng với."
Liễu Tiên Dao vội vàng kéo mở cửa sân vọt vào nhà họ Lý, chỉ thấy Triệu Ngọc Phân ôm một đứa bé gầy gò lao ra khỏi phòng.
"Chị dâu Ngọc Phân, làm sao vậy?" Liễu Tiên Dao hỏi vội.
"Bác sĩ Liễu, xin em mau cứu Nữu Nữu nhà chị với, van xin em." Triệu Ngọc Phân thấy Liễu Tiên Dao giống như thấy cứu tinh vậy, ôm đứa bé quỳ xuống, Liễu Tiên Dao vội vàng đỡ cô ấy dậy.
"Chị dâu Ngọc Phân chị làm cái gì vậy? Chị mau đứng dậy đi. Nhanh đứa con bé cho em xem."
May mắn là vẫn còn cách nhà cô một khoảng, sẽ không quấy rầy đến cô và Thiết Đản.
Lúc này còn chưa đến nửa tiếng nữa là các đội viên đội sản xuất sẽ tan làm, Liễu Tiên Dao chạy về nhà nấu cơm. Sau khi về nhà việc đầu tiên cô làm là đến phòng ngủ phía tây nhìn người đàn ông kia, lại đến phòng ngủ phía đông nhìn Thiết Đản. Thiết Đản vẫn còn đang luyện viết chữ to.
Liễu Tiên Dao thấy Thiết Đản ngừng bút, cô mới gọi: “Thiết Đản nghỉ ngơi một lát rồi luyện. Cháu lại đây nhóm lửa cho cô, cô làm cơm trưa.”
“Cô ơi, cô đã về rồi.” Thiết Đản gác bút xuống giường chạy về phía Liễu Tiên Dao.
“Cô ơi, sao người về nhanh thế, con còn chưa viết xong chữ to.”
“Cơm nước xong, buổi chiều viết tiếp.” Liễu Tiên Dao xoa đầu Thiết Đản. Hai cô cháu cùng vào phòng bếp làm cơm trưa, nhớ ra trong nhà còn có một bệnh nhân, Liễu Tiên Dao chặt nửa con gà rừng để nấu cháo gà cho người đàn ông. Còn lại tất cả đều bỏ vào hầm, hai cô cháu bọn họ ăn.
May mà nhà cô ở chân núi, khoảng cách từ gia đình gần nhất tới nhà cô không có nhà nào dưới trăm mét. Không cần lo lắng khi cô hầm gà sẽ có người ngửi thấy mùi thịt, gây thị phi.
Đạo sĩ già chọn viện này đúng là quá hợp ý Liễu Tiên Dao.
Cơm nước xong Liễu Tiên Dao đi thăm người đàn ông, anh vẫn chưa tỉnh, Liễu Tiên Dao cắt đôi miếng nhân sâm pha cho người đàn ông uống, hy vọng anh sớm tỉnh lại. Nếu mãi không tỉnh, cô sợ anh sẽ chết vì đói mất.
Buổi chiều Liễu Tiên Dao để Thiết Đản ở nhà luyện viết chữ, còn cô đến trạm y tế thu dọn. Trạm y tế chẳng có gì ngoài hai cái bàn và mấy cái ghế cả. Ngay cả tủ để đựng thuốc cũng không có, tất cả những thứ này đều cần phải chuẩn bị sẵn.
Liễu Tiên Dao liệt kê tất cả những thứ cần chuẩn bị, một số vật chỉ cần tìm thợ mộc trong thôn làm là được, một ít đồ khác chỉ có thể đến hợp tác xã xin hoặc là mua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ đã là đầu tháng tư, không lâu nữa sẽ đến tháng năm, đất nước sắp bước vào thời kỳ đặc thù, gặp phải cảnh rối ren. Cô phải chuẩn bị càng sớm càng tốt, còn phải đi thông báo trước một tiếng với một số người mới được.
Ra khỏi trạm y tế, Liễu Tiên Dao lại đến trường học hỏi hiệu trưởng về chuyện đi học của Thiết Đản. Sau khi ra khỏi trường học, Liễu Tiên Dao lại đặc biệt lượn quanh nhà Lý Nhị Kiều xem một chút.
Lý Nhị Kiều vẫn chưa tới tìm cô để hốt thuốc, cũng không biết Lý Nhị Kiều và Triệu Ngọc Phân có ý gì. Lý Nhị Kiều đây là không quan tâm đến sống chết của vợ con hay là Triệu Ngọc Phân cũng không để ý đến sống chết của con trai mình.
Mẹ con Triệu Ngọc Phân là người đầu tiên cô ra tay cứu giúp sau khi xuống núi, nếu hai mẹ con xảy ra chuyện thì với tính tình của bà Lý nhất định sẽ tìm cô gây rắc rối.
Hơn nữa, dựa vào lòng nhân từ của bác sĩ, đứa bé kia là tự tay cô đỡ đẻ nên cô vẫn hy vọng đứa bé kia có thể sống sót.
Liễu Tiên Dao đứng ở sân nhà họ Lý một lúc, không nghe thấy động tĩnh nên cô đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Ngọc Phân.
"Nữu Nữu, con làm sao vậy? Nữu Nữu con đừng dọa mẹ mà, Nữu Nữu."
"Người đâu. Người đâu, cứu mạng với."
Liễu Tiên Dao vội vàng kéo mở cửa sân vọt vào nhà họ Lý, chỉ thấy Triệu Ngọc Phân ôm một đứa bé gầy gò lao ra khỏi phòng.
"Chị dâu Ngọc Phân, làm sao vậy?" Liễu Tiên Dao hỏi vội.
"Bác sĩ Liễu, xin em mau cứu Nữu Nữu nhà chị với, van xin em." Triệu Ngọc Phân thấy Liễu Tiên Dao giống như thấy cứu tinh vậy, ôm đứa bé quỳ xuống, Liễu Tiên Dao vội vàng đỡ cô ấy dậy.
"Chị dâu Ngọc Phân chị làm cái gì vậy? Chị mau đứng dậy đi. Nhanh đứa con bé cho em xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro