Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng
Chương 2
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-10-20 20:14:45
"Không phải bà bảo tôi để Đại Ni Nhi đi ra ngoài tìm đồ ăn à? Nếu không phải tại bà không cho Đại Ni Nhi ăn, con bé có đói đến mức không chịu nổi mà đi ra ngoài tìm đồ ăn không? Tôi sẽ bảo con bé đi ra ngoài tìm đồ ăn chắc?" Người đàn ông chỉ trách người phụ nữ.
Hai người chỉ trách lẫn nhau. Từ lời của hai người có thể nghe ra, con gái nuôi của bọn họ đã bị rắn cắn chết. Bọn họ không cho con gái ăn, ép con gái đi ra ngoài tìm đồ ăn, sau đó con gái bị rắn độc cắn chết.
"Muốn đào thì bà tự đi mà đào, tóm lại là tôi không đào." Người đàn ông vác cuốc quay đầu đi. Người phụ nữ liếc nhìn thi thể trên mặt đất, nghe thấy tiếng gió gào thét, bà ta sợ hãi không thôi.
"Đại La, ông đừng đi chứ. Ông chờ tôi với." Người phụ nữ gọi chồng, nhưng chồng bà ta cũng không dừng lại.
Người phụ nữ lại nhìn thi thể nữ trên mặt đất, bà ta chắp tay lạy một cái và nói: "Đại Ni Nhi, con cũng đừng trách cha mẹ, cha mẹ cũng hết cách rồi. Con muốn trách thì trách ông trời đi. Đại Ni Nhi, con đi rồi đừng quay về tìm cha mẹ nhé, cha mẹ không chịu được đâu. Đại Ni Nhi, mẹ đi đây, con đừng đi theo mẹ."
"Bà còn không nhanh lên." Người đàn ông thúc giục.
"Đi ngay đây."
Người phụ nữ nhẫn tâm đẩy thi thể con gái xuống khe núi, sau đó xoay người chạy đi.
"Đại La, Đại Ni Nhi không còn nữa, lỡ như cha mẹ con bé đến tìm con bé thì phải làm thế nào?"
"Làm thế nào là làm thế nào? Chẳng phải Xuân Ny nhà chúng ta vẫn còn khỏe mạnh đấy còn gì? Có thư từ và tín vật, đến lúc đó chúng ta nói Xuân Ny phải, ai dám nói Xuân Ny không phải, ai có thể chứng minh Xuân Ny không phải?"
"Vả lại, đã mười năm rồi, nếu bọn họ muốn tìm thì đã tìm từ lâu rồi, sẽ không để lâu như vậy. Chưa biết chừng bọn họ đã chết từ lâu, đánh trận sao có thể không chết người."
"Ông nói cũng đúng, chắc chắn là bọn họ đã chết, giờ tôi yên tâm rồi."
Gió lạnh thổi tiếng nói chuyện của hai người về phía sau. Ở phía sau hai người, tại nơi mà vừa rồi bọn họ từng đứng, trong ánh trăng lờ mờ, bụp, một bàn tay vươn ra từ trong khe núi, sau đó là một bàn tay nữa. Hai tay bám lấy cỏ khô trên mặt đất, sau đó một cái đầu đen sì thò ra ngoài.
Hai người chỉ trách lẫn nhau. Từ lời của hai người có thể nghe ra, con gái nuôi của bọn họ đã bị rắn cắn chết. Bọn họ không cho con gái ăn, ép con gái đi ra ngoài tìm đồ ăn, sau đó con gái bị rắn độc cắn chết.
"Muốn đào thì bà tự đi mà đào, tóm lại là tôi không đào." Người đàn ông vác cuốc quay đầu đi. Người phụ nữ liếc nhìn thi thể trên mặt đất, nghe thấy tiếng gió gào thét, bà ta sợ hãi không thôi.
"Đại La, ông đừng đi chứ. Ông chờ tôi với." Người phụ nữ gọi chồng, nhưng chồng bà ta cũng không dừng lại.
Người phụ nữ lại nhìn thi thể nữ trên mặt đất, bà ta chắp tay lạy một cái và nói: "Đại Ni Nhi, con cũng đừng trách cha mẹ, cha mẹ cũng hết cách rồi. Con muốn trách thì trách ông trời đi. Đại Ni Nhi, con đi rồi đừng quay về tìm cha mẹ nhé, cha mẹ không chịu được đâu. Đại Ni Nhi, mẹ đi đây, con đừng đi theo mẹ."
"Bà còn không nhanh lên." Người đàn ông thúc giục.
"Đi ngay đây."
Người phụ nữ nhẫn tâm đẩy thi thể con gái xuống khe núi, sau đó xoay người chạy đi.
"Đại La, Đại Ni Nhi không còn nữa, lỡ như cha mẹ con bé đến tìm con bé thì phải làm thế nào?"
"Làm thế nào là làm thế nào? Chẳng phải Xuân Ny nhà chúng ta vẫn còn khỏe mạnh đấy còn gì? Có thư từ và tín vật, đến lúc đó chúng ta nói Xuân Ny phải, ai dám nói Xuân Ny không phải, ai có thể chứng minh Xuân Ny không phải?"
"Vả lại, đã mười năm rồi, nếu bọn họ muốn tìm thì đã tìm từ lâu rồi, sẽ không để lâu như vậy. Chưa biết chừng bọn họ đã chết từ lâu, đánh trận sao có thể không chết người."
"Ông nói cũng đúng, chắc chắn là bọn họ đã chết, giờ tôi yên tâm rồi."
Gió lạnh thổi tiếng nói chuyện của hai người về phía sau. Ở phía sau hai người, tại nơi mà vừa rồi bọn họ từng đứng, trong ánh trăng lờ mờ, bụp, một bàn tay vươn ra từ trong khe núi, sau đó là một bàn tay nữa. Hai tay bám lấy cỏ khô trên mặt đất, sau đó một cái đầu đen sì thò ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro