Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng
Chương 32
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-10-20 20:14:45
Ở nông thôn, phụ nữ giống như Triệu Ngọc Phân thật sự quá nhiều.
Rời khỏi nhà họ Lý, Liễu Tiên Dao đến nhà trưởng thôn, chờ trưởng thôn tan tầm trở về, cô đưa tờ đơn cho trưởng thôn.
Hoàng hôn buông xuống nửa phía tây của bầu trời kéo căng tấm lụa đa sắc sặc sỡ tươi đẹp, trải những màu sắc tươi sáng từ nửa phía tây của bầu trời đến khắp trời đất. Bên ngoài phòng phẫu thuật của trạm y tế ở doanh trại quân đội, một hàng binh lính mang đầy đủ vũ khí sẵn sàng đứng canh giữ ngoài cửa.
Không chỉ là vì bảo vệ người trong phòng phẫu thuật mà còn là vì phòng ngừa bọn họ bị người diệt khẩu. Cho dù ở bộ đội cũng không tuyệt đối an toàn, biến thành gián điệp và bọn quỷ xâm chiếm khắp nơi.
Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vã, trong tầm mắt xuất hiện mấy quân nhân mặc quân trang. Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị kéo ra, bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ, ba người giặc ngoại xâm thế nào rồi? Họ không chết chứ? Còn có thể tiếp nhận thẩm vấn được không?" Một người đàn ông trung niên trong số những người đến thăm hỏi.
Chỉ cần người không chết thì không có vấn đề gì.
"Thủ trưởng, ngài yên tâm đi, giữ được mạng không chết được. Mọi người muốn thẩm vấn thế nào cũng được." Giọng của bác sĩ đanh thép, dáng vẻ rất hưng phấn.
"Người ra tay ắt hẳn là người có luyện võ, ra tay rất lão luyện, sử dụng lực rất chính xác. Tay chân của ba người giặc ngoại xâm đã bị phế hoàn toàn, tất cả xương của các chi đều bị vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn không có khả năng khôi phục, nhưng lại không làm các bộ phận quan trọng bị thương. Nếu đổi một người khác ra tay thì ba người giặc ngoại xâm đã chết từ lâu."
Trong giọng nói của bác sĩ có sự khâm phục, sùng bái đối với cao thủ.
"Đặc biệt là chém một dao sạch sẽ gọn gàng. Kỹ thuật tốt như vậy chỉ sợ chỉ có những nhân tài thời phong kiến nhà Thanh mới có được. Nếu người này học Tây y nói không chừng là một nhân tài."
Bác sĩ nghĩ đến một dao sạch sẽ gọn gàng mà ngưỡng mộ trong lòng. Ngược lại làm cho những người đàn ông đứng xung quanh ông ấy không hẹn mà cùng lui về phía sau cách xa ống ấy.
Thủ trưởng nói: "Còn sống là tốt rồi. Nhanh đánh thức họ rồi đưa đến phòng thẩm vấn để thẩm vấn đi."
"Vâng, thủ trưởng."
Không lâu sau khi bác sĩ vào phòng phẫu thuật, ba người giặc ngoại xâm bị quấn thành xác ướp được đưa ra ngoài, các chiến sĩ đưa ba người giặc ngoại xâm đi.
"Trưởng thôn Trương, cháu đã liệt kê ra những thứ cần phải chuẩn bị cho trạm y tế hết rồi. Ví dụ như phễu đựng thuốc và tấm tre để phơi thuốc có thể chờ những thợ mộc trong thôn chúng ta làm, không thể đi mua được. Nhưng những thứ như dao sắc thuốc, cối giã, ống tre, máy nghiền đều cần phải mua mới được."
"Còn có một số dược liệu thông dụng, chỉ có ở phía bắc chứ không có ở phía nam, cũng phải nhập hàng mới được..."
Liễu Tiên Dao đưa tờ đơn cô đã liệt kê thứ cần chuẩn bị cho trưởng thôn, trưởng thôn cầm lấy tờ đơn xem xét. Nhìn thấy mấy chữ trên tờ đơn, trưởng thôn ngẩng đầu nhìn Liễu Tiên Dao.
Liễu Tiên Dao mà trưởng thôn thấy cũng là Liễu Tiên Dao mà cô muốn cho mọi người thấy. Trưởng thôn nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi có tướng mạo thanh tú, mặt mũi xinh đẹp.
Đều nói nét chữ nét người, trưởng thôn nhìn nét chữ lưu loát sinh động, loan phiêu phượng bạc trên danh sách, quả thật không quá ăn nhập với Liễu Tiên Dao.
"Chú Trương, sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?" Thấy trưởng thôn nhìn tờ đơn xong lại nhìn cô, sau đó lại nhìn tờ đơn, Liễu Tiên Dao nghi ngờ hỏi.
"Tiểu Liễu, cháu giữ lại tờ đơn này trước, chú sẽ xem kỹ hơn." Trưởng thôn nhìn kỹ các mục trong tờ đơn rồi nói, "Tiểu Liễu, chú nói thật cho cháu biết trước. Tiền thuế của dân trong thôn chúng ta không nhiều. Tờ đơn này của cháu có quá nhiều thứ, nếu lập tức mua hết tất cả về thì trong thôn cũng không chịu trách nhiệm nổi."
Rời khỏi nhà họ Lý, Liễu Tiên Dao đến nhà trưởng thôn, chờ trưởng thôn tan tầm trở về, cô đưa tờ đơn cho trưởng thôn.
Hoàng hôn buông xuống nửa phía tây của bầu trời kéo căng tấm lụa đa sắc sặc sỡ tươi đẹp, trải những màu sắc tươi sáng từ nửa phía tây của bầu trời đến khắp trời đất. Bên ngoài phòng phẫu thuật của trạm y tế ở doanh trại quân đội, một hàng binh lính mang đầy đủ vũ khí sẵn sàng đứng canh giữ ngoài cửa.
Không chỉ là vì bảo vệ người trong phòng phẫu thuật mà còn là vì phòng ngừa bọn họ bị người diệt khẩu. Cho dù ở bộ đội cũng không tuyệt đối an toàn, biến thành gián điệp và bọn quỷ xâm chiếm khắp nơi.
Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vã, trong tầm mắt xuất hiện mấy quân nhân mặc quân trang. Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị kéo ra, bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ, ba người giặc ngoại xâm thế nào rồi? Họ không chết chứ? Còn có thể tiếp nhận thẩm vấn được không?" Một người đàn ông trung niên trong số những người đến thăm hỏi.
Chỉ cần người không chết thì không có vấn đề gì.
"Thủ trưởng, ngài yên tâm đi, giữ được mạng không chết được. Mọi người muốn thẩm vấn thế nào cũng được." Giọng của bác sĩ đanh thép, dáng vẻ rất hưng phấn.
"Người ra tay ắt hẳn là người có luyện võ, ra tay rất lão luyện, sử dụng lực rất chính xác. Tay chân của ba người giặc ngoại xâm đã bị phế hoàn toàn, tất cả xương của các chi đều bị vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn không có khả năng khôi phục, nhưng lại không làm các bộ phận quan trọng bị thương. Nếu đổi một người khác ra tay thì ba người giặc ngoại xâm đã chết từ lâu."
Trong giọng nói của bác sĩ có sự khâm phục, sùng bái đối với cao thủ.
"Đặc biệt là chém một dao sạch sẽ gọn gàng. Kỹ thuật tốt như vậy chỉ sợ chỉ có những nhân tài thời phong kiến nhà Thanh mới có được. Nếu người này học Tây y nói không chừng là một nhân tài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ nghĩ đến một dao sạch sẽ gọn gàng mà ngưỡng mộ trong lòng. Ngược lại làm cho những người đàn ông đứng xung quanh ông ấy không hẹn mà cùng lui về phía sau cách xa ống ấy.
Thủ trưởng nói: "Còn sống là tốt rồi. Nhanh đánh thức họ rồi đưa đến phòng thẩm vấn để thẩm vấn đi."
"Vâng, thủ trưởng."
Không lâu sau khi bác sĩ vào phòng phẫu thuật, ba người giặc ngoại xâm bị quấn thành xác ướp được đưa ra ngoài, các chiến sĩ đưa ba người giặc ngoại xâm đi.
"Trưởng thôn Trương, cháu đã liệt kê ra những thứ cần phải chuẩn bị cho trạm y tế hết rồi. Ví dụ như phễu đựng thuốc và tấm tre để phơi thuốc có thể chờ những thợ mộc trong thôn chúng ta làm, không thể đi mua được. Nhưng những thứ như dao sắc thuốc, cối giã, ống tre, máy nghiền đều cần phải mua mới được."
"Còn có một số dược liệu thông dụng, chỉ có ở phía bắc chứ không có ở phía nam, cũng phải nhập hàng mới được..."
Liễu Tiên Dao đưa tờ đơn cô đã liệt kê thứ cần chuẩn bị cho trưởng thôn, trưởng thôn cầm lấy tờ đơn xem xét. Nhìn thấy mấy chữ trên tờ đơn, trưởng thôn ngẩng đầu nhìn Liễu Tiên Dao.
Liễu Tiên Dao mà trưởng thôn thấy cũng là Liễu Tiên Dao mà cô muốn cho mọi người thấy. Trưởng thôn nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi có tướng mạo thanh tú, mặt mũi xinh đẹp.
Đều nói nét chữ nét người, trưởng thôn nhìn nét chữ lưu loát sinh động, loan phiêu phượng bạc trên danh sách, quả thật không quá ăn nhập với Liễu Tiên Dao.
"Chú Trương, sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?" Thấy trưởng thôn nhìn tờ đơn xong lại nhìn cô, sau đó lại nhìn tờ đơn, Liễu Tiên Dao nghi ngờ hỏi.
"Tiểu Liễu, cháu giữ lại tờ đơn này trước, chú sẽ xem kỹ hơn." Trưởng thôn nhìn kỹ các mục trong tờ đơn rồi nói, "Tiểu Liễu, chú nói thật cho cháu biết trước. Tiền thuế của dân trong thôn chúng ta không nhiều. Tờ đơn này của cháu có quá nhiều thứ, nếu lập tức mua hết tất cả về thì trong thôn cũng không chịu trách nhiệm nổi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro