Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác
Chương 15
2024-11-09 14:15:14
Bà ngoại Đổng rót một ly nước đặt trước mặt con gái: “Mau nhìn bộ dáng bây giờ của con mà xem, mới xảy ra chút chuyện mà đã cuống cuồng như thế. Con chỉ nói sai một câu, bị nó nắm trúng nhược điểm, đáp trả lại là được rồi. Tại sao lại dễ dàng bỏ chạy như thế? Dù là trưởng tộc thì đã làm sao, ông ta còn dám đánh con chắc.”
“Mẹ, cụ ta dám thật đấy ạ, sáng sớm nay anh Cố thiếu chút nữa đã bị cụ ta đánh bằng gậy chống lưng rồi. Mẹ không biết lão già đó kiêu ngạo, ương ngạnh đến nhường nào đâu, một lời không hợp đã mắng chửi người khác, không kiêng nể gì đã đánh người. Thời đại nào rồi chứ, tự xem mình là quan lớn chắc.” Đây cũng đâu phải thời cổ đại chứ.
Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã thành lập hơn ba mươi năm. Một trưởng tộc thì có gì mà to tát, cứ phải lo chuyện bao đồng.
Nhưng mụ ta vẫn rất sợ cụ già đáng ghét đó.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Gả vào nhà họ Cố bao nhiêu năm nay, chắc là con đã thấy rõ, đứa con ghẻ kia của con là hạng vô ơn khác máu tanh lòng, con định làm gì với nó đây?”
“Có thể làm gì nữa ạ, con làm gì có cách nào? Mẹ cũng thấy rồi đấy, cái nhà này không phải nó muốn thế nào thì thành thế ấy hay sao. Nó muốn được ở riêng một phòng, nó muốn đặt bài vị của mẹ nó ở trong nhà. Nó cả ngày không làm được trò trống gì, không đi qua đi lại khắp nơi thì cũng nằm một chỗ, con nào dám hó hé nửa lời? Nó ăn cái gì cũng không để thừa nhưng làm cái gì cũng không xong, con làm gì được nó cơ chứ? Con tới cái nhà này đúng là để chịu tội mà.” Đổng Tĩnh nổi giận nói.
Cũng không biết tự dưng con ghẻ của mụ ta được thần tiên nào chỉ điểm. Khi mụ ta mới về nhà này, rõ ràng nó chẳng khác nào khẩu pháo, chỉ cần châm tí lửa là nổ tung.
Mụ ta chỉ cần thêm mắm dặm muối một chút, nó chắc chắn sẽ no đòn với Cố Tư Triết. Lúc ấy Cố Tư Triết đánh nó gãy bao nhiêu cái gậy, mụ ta vẫn còn nhớ rõ mồn một.
“Con hối hận vì đã gả vào nhà họ Cố rồi à?” Bà ngoại Đổng nhướng mày.
Sao có thể! Đổng Tĩnh lập tức lắc đầu.
Bà ngoại Đổng đảo mắt nhìn quanh căn phòng khách bày biện đơn giản nhưng lại rộng rãi thoáng đãng và chỉ vào chiếc ghế sô pha cho hai người ngồi mà con gái đang tựa lưng, ghế dài bên cạnh sô pha, bàn trà thủy tinh phía trước, chiếc Tivi màu trên tường, từ tốn hỏi: “Con nhìn chỗ nội thất, thiết bị này đi, khắp làng trên xóm dưới, có mấy nhà mua nổi chứ?”
Còn chưa cần nói tới chiếc tủ lạnh trong bếp, vòi hoa sen, máy giặt trong phòng tắm, đệm cao su trong phòng ngủ, xe đạp để ngoài sân.
“Con rể có một công việc tốt, tố chất con người lại xuất sắc, hôn sự này con không hề lỗ.” Bà ngoại Đổng phân tích sâu xa.
Đổng Tĩnh gật đầu, mấy chuyện này mụ ta đều hiểu cả. Nếu không tại sao mụ ta thà chịu ánh mắt khinh thường của người khác cũng phải vội vàng cưới người ta khi còn chưa để tang vợ cũ xong.
Còn không phải vì mụ ta sợ người đàn ông này bị con hồ ly tinh khác quyến rũ hay sao?
“Nhưng con nhãi mưu mô đó cứ ngang ngược với con suốt, chẳng biết bao giờ mới êm xuôi.” Lúc trước mụ ta chiếm thế thượng phong, dễ dàng đè đầu con gái riêng của chồng, mụ ta cũng không cảm thấy Cố Tư Triết có con riêng là chuyện gì lớn.
Dù gì mụ ta cũng có con gái riêng mà.
“Mẹ hỏi con, đứa con ghẻ đó của con bao lớn rồi?” Bà ngoại Đổng chỉ điểm.
“Vừa tròn hai mươi.” Đổng Tĩnh trầm tư một lúc lâu. Mụ ta do dự hỏi: “Mẹ, ý mẹ là gả nó đi sao?” Nghĩ đến đây, Đổng Tĩnh cảm thấy như mình lại có cơ may vực dậy lần nữa.
Hiện giờ tuy đã là xã hội mới, tôn trọng quyền tự do yêu đương. Nhưng ở nông thôn, đa phần mọi người đều nghe lệnh cha mẹ, theo lời bà mối.
Việc cưới xin của Cố Kiều Kiều quả thực nằm trong tay mụ ta.
Mụ hoàn toàn có thể chọn cho nó một đối tượng bên ngoài thì hào nhoáng, bên trong lại thối nát. Với tính tình ngang ngược, điêu ngoa vvà kiêu ngạo của đứa con ghẻ này thì khi đó nó chắc chắn sẽ khổ không để đâu cho hết.
Đặc biệt là phải kiếm được một bà mẹ chồng thích lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui…
Mụ ta như thể thấy trước được viễn cảnh sau khi đứa con ghẻ này về nhà chồng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cả ngày phải xuống ruộng làm việc, ngủ chuồng bò, ăn cỏ dại.
Cho mày đối nghịch với tao này, tao còn sợ không chà đạp chết mày được chắc.
Bỗng dưng mụ ta lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: “Việc cưới xin của nó đã được quyết định xong rồi, là nhà giàu có nhất trong mười dặm quanh đây, nhà họ Tần.”
Bà ngoại Đổng ngẩn người, có cả chuyện này nữa ư?
“Là nhà họ Tần có căn nhà ngói khang trang mấy chục gian, trong nhà nuôi tám con trâu, thuê bốn người giúp việc, ngày mùa còn thuê mười mấy người làm công đó sao?”
“Mẹ, cụ ta dám thật đấy ạ, sáng sớm nay anh Cố thiếu chút nữa đã bị cụ ta đánh bằng gậy chống lưng rồi. Mẹ không biết lão già đó kiêu ngạo, ương ngạnh đến nhường nào đâu, một lời không hợp đã mắng chửi người khác, không kiêng nể gì đã đánh người. Thời đại nào rồi chứ, tự xem mình là quan lớn chắc.” Đây cũng đâu phải thời cổ đại chứ.
Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã thành lập hơn ba mươi năm. Một trưởng tộc thì có gì mà to tát, cứ phải lo chuyện bao đồng.
Nhưng mụ ta vẫn rất sợ cụ già đáng ghét đó.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Gả vào nhà họ Cố bao nhiêu năm nay, chắc là con đã thấy rõ, đứa con ghẻ kia của con là hạng vô ơn khác máu tanh lòng, con định làm gì với nó đây?”
“Có thể làm gì nữa ạ, con làm gì có cách nào? Mẹ cũng thấy rồi đấy, cái nhà này không phải nó muốn thế nào thì thành thế ấy hay sao. Nó muốn được ở riêng một phòng, nó muốn đặt bài vị của mẹ nó ở trong nhà. Nó cả ngày không làm được trò trống gì, không đi qua đi lại khắp nơi thì cũng nằm một chỗ, con nào dám hó hé nửa lời? Nó ăn cái gì cũng không để thừa nhưng làm cái gì cũng không xong, con làm gì được nó cơ chứ? Con tới cái nhà này đúng là để chịu tội mà.” Đổng Tĩnh nổi giận nói.
Cũng không biết tự dưng con ghẻ của mụ ta được thần tiên nào chỉ điểm. Khi mụ ta mới về nhà này, rõ ràng nó chẳng khác nào khẩu pháo, chỉ cần châm tí lửa là nổ tung.
Mụ ta chỉ cần thêm mắm dặm muối một chút, nó chắc chắn sẽ no đòn với Cố Tư Triết. Lúc ấy Cố Tư Triết đánh nó gãy bao nhiêu cái gậy, mụ ta vẫn còn nhớ rõ mồn một.
“Con hối hận vì đã gả vào nhà họ Cố rồi à?” Bà ngoại Đổng nhướng mày.
Sao có thể! Đổng Tĩnh lập tức lắc đầu.
Bà ngoại Đổng đảo mắt nhìn quanh căn phòng khách bày biện đơn giản nhưng lại rộng rãi thoáng đãng và chỉ vào chiếc ghế sô pha cho hai người ngồi mà con gái đang tựa lưng, ghế dài bên cạnh sô pha, bàn trà thủy tinh phía trước, chiếc Tivi màu trên tường, từ tốn hỏi: “Con nhìn chỗ nội thất, thiết bị này đi, khắp làng trên xóm dưới, có mấy nhà mua nổi chứ?”
Còn chưa cần nói tới chiếc tủ lạnh trong bếp, vòi hoa sen, máy giặt trong phòng tắm, đệm cao su trong phòng ngủ, xe đạp để ngoài sân.
“Con rể có một công việc tốt, tố chất con người lại xuất sắc, hôn sự này con không hề lỗ.” Bà ngoại Đổng phân tích sâu xa.
Đổng Tĩnh gật đầu, mấy chuyện này mụ ta đều hiểu cả. Nếu không tại sao mụ ta thà chịu ánh mắt khinh thường của người khác cũng phải vội vàng cưới người ta khi còn chưa để tang vợ cũ xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn không phải vì mụ ta sợ người đàn ông này bị con hồ ly tinh khác quyến rũ hay sao?
“Nhưng con nhãi mưu mô đó cứ ngang ngược với con suốt, chẳng biết bao giờ mới êm xuôi.” Lúc trước mụ ta chiếm thế thượng phong, dễ dàng đè đầu con gái riêng của chồng, mụ ta cũng không cảm thấy Cố Tư Triết có con riêng là chuyện gì lớn.
Dù gì mụ ta cũng có con gái riêng mà.
“Mẹ hỏi con, đứa con ghẻ đó của con bao lớn rồi?” Bà ngoại Đổng chỉ điểm.
“Vừa tròn hai mươi.” Đổng Tĩnh trầm tư một lúc lâu. Mụ ta do dự hỏi: “Mẹ, ý mẹ là gả nó đi sao?” Nghĩ đến đây, Đổng Tĩnh cảm thấy như mình lại có cơ may vực dậy lần nữa.
Hiện giờ tuy đã là xã hội mới, tôn trọng quyền tự do yêu đương. Nhưng ở nông thôn, đa phần mọi người đều nghe lệnh cha mẹ, theo lời bà mối.
Việc cưới xin của Cố Kiều Kiều quả thực nằm trong tay mụ ta.
Mụ hoàn toàn có thể chọn cho nó một đối tượng bên ngoài thì hào nhoáng, bên trong lại thối nát. Với tính tình ngang ngược, điêu ngoa vvà kiêu ngạo của đứa con ghẻ này thì khi đó nó chắc chắn sẽ khổ không để đâu cho hết.
Đặc biệt là phải kiếm được một bà mẹ chồng thích lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui…
Mụ ta như thể thấy trước được viễn cảnh sau khi đứa con ghẻ này về nhà chồng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cả ngày phải xuống ruộng làm việc, ngủ chuồng bò, ăn cỏ dại.
Cho mày đối nghịch với tao này, tao còn sợ không chà đạp chết mày được chắc.
Bỗng dưng mụ ta lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: “Việc cưới xin của nó đã được quyết định xong rồi, là nhà giàu có nhất trong mười dặm quanh đây, nhà họ Tần.”
Bà ngoại Đổng ngẩn người, có cả chuyện này nữa ư?
“Là nhà họ Tần có căn nhà ngói khang trang mấy chục gian, trong nhà nuôi tám con trâu, thuê bốn người giúp việc, ngày mùa còn thuê mười mấy người làm công đó sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro