Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác
Chương 27
2024-11-09 14:15:14
Ánh mắt ông cụ cương nghị, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ công chính nghiêm minh.
"Ông trưởng tộc này cũng ra dáng lắm, chẳng trách con gái lại sợ ông ta như vậy."
Bà ngoại Đổng hơi rén: “Tôi không có ý đó, ha ha. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi từng tuổi này rồi sao có thể trộm đồ được chứ.” Bà ta vừa cười xòa vừa nói.
Cố Kiều Kiều đứng ở một bên cười nhạo, đây là một kẻ biết khom lưng uốn gối*.
*Thái độ khúm núm, quỵ lụy, bợ đỡ người quyền thế.
Trên đường đi, cụ trưởng tộc đã nghe người trong thôn kể sơ qua mọi chuyện, lúc này ông ấy lạnh lùng nói: “Vậy bà hãy nói cho mọi người biết tại sao vòng tay hồi môn của mẹ đứa nhỏ này lại nằm trong túi của bà? Hoặc là nói xem ai có thể chứng minh vòng tay này không phải bà trộm của nhà họ Cố mà là mang từ nhà đến.”
Hiển nhiên vừa rồi cụ trưởng tộc đã nghe thấy mấy lời bịa chuyện của bà ta.
Bà ngoại Đổng buộc phải tiếp tục nói lý do thoái thác lúc đầu: “Lúc thu dọn đồ đạc không cẩn thận bỏ vào thôi, ha ha, không phải của nhà họ Đổng.” Trước mặt trưởng tộc nhà họ Cố, rốt cục bà ta không dám tiếp tục ăn nói bừa bãi nữa.
“Kiều Kiều, cháu nói đi, đồ cưới mẹ cháu để lại cho cháu, sao cháu có thể để lung tung như vậy chứ?”
Cố Kiều Kiều nhanh chóng bước tới giải thích: “Cụ trưởng tộc ơi, không phải vậy đâu, của hồi môn của mẹ cháu đều được cất giữ và khóa lại cẩn thận. Chìa khóa ở chỗ bố cháu, không những cháu không lấy được mà cho dù muốn thấy cũng khó. Cháu cũng không biết tại sao vòng tay vàng của nhà cháu lại trong tay của bà ngoại.”
“Bà ngoại muốn lấy thứ khác thì thôi đi, nhưng hai chiếc vòng tay vàng này là của bà ngoại ruột cháu để lại làm bảo vật gia truyền để truyền lại đời đời cho con cháu. Trước khi qua đời, mẹ cháu đã dặn cháu tuyệt đối không được làm mất. Nếu bị mất một chiếc thì sau khi cháu chết cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ cháu nữa.”
“Cháu chỉ là một đứa trẻ, nói cái gì mà chết hay không chết chứ.” Cụ trưởng tộc trìu mến trách cô.
Không chỉ hai mẹ con bà ngoại Đổng mà ngay cả bà con cũng giật mình. Cụ trưởng tộc và Cố Kiều Kiều thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào?
Trong ấn tượng của mọi người, cụ trưởng tộc là một người nghiêm túc, và cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả cháu ruột của cụ cũng sợ. Đương nhiên cũng bởi vì tính cách nghiêm túc, cộng thêm cách xử lý tranh chấp công bằng của cụ ấy khiến người ta tín phục. Vì thế không chỉ người trong thôn Cố Gia, mà ngay cả người khác họ cũng hay đến tìm cụ đòi lẽ phải.
Nhưng bình thường tất cả mọi người đều trốn tránh cụ ấy, ánh mắt ông cụ thật sự quá đáng sợ, chỉ bị cụ liếc một cái thôi thì dường như tất cả chuyện xấu đều bị phơi bày hết, lúc ấy lại phải hấp tấp kể rõ đầu đuôi cho ông cụ.
Trong khi mọi người đang ngạc nhiên, đột nhiên có ai đó tinh mắt kêu lên “Ôi, bố Kiều Kiều về rồi kìa?”
Ở chỗ rẽ, Cố Tư Triết đang đạp xe đạp như bay tới.
Sáng sớm khi đi làm, tâm trạng Cố Tư Triết thoải mái như thế nào thì lúc này bước chân về nhà lại nặng nề thế ấy.
Ông ta vừa tới văn phòng thì pha trà, lấy tờ báo ra, bật radio lên rồi ung dung thong thả nghe chương trình phát thanh. Chưa đầy một tiếng, người trong thôn đã tới kêu ông ta mau về nhà.
Mẹ vợ ông ta trộm đồ bị bắt quả tang tại trận.
Nhớ đến những ánh mắt kỳ lạ của các đồng nghiệp, Cố Tư Triết cảm thấy khó chịu như ăn phân. Nhưng ông ta vẫn phải chạy thật nhanh về nhà.
Lúc này, ông ta thấy vẻ mặt bà con đang có mặt tại hiện trường đều đang phấn khởi như đang xem kịch hay, ông ta ngại ngùng đi tới trước mặt cụ trưởng tộc rồi vái chào: “Lại làm phiền chú rồi.”
Nghe thấy vậy bà con xì xào bàn tán.
Đương nhiên rồi, lúc trước vợ ông ta vu oan Cố Kiều Kiều trộm bài vị, kết quả chứng minh đứa nhỏ bị oan.
Đứa nhỏ chỉ là nhớ mẹ nên đem bài vị về nhà để một thời gian. Người ta đã nói rồi, trước Tết sẽ trả lại.
Nhưng hôm nay không có ai hãm hại mẹ vợ ông ta cả, chuyện rành rành ra đấy.
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ, theo quy định phải đưa về Đồn Công an. Nhưng nhóc Cố à, cậu là người bị hại nên vẫn phải nghe ý kiến của cậu. Cậu tính sao?” Cụ trưởng tộc thong thả nói.
Mọi người gật đầu, nên như thế.
Chứng cứ xác thực, không phải bà già này nói xạo vài ba câu là có thể thoát tội. Giá của hai chiếc vòng vàng nguyên khối chắc chắn rất đắt, đủ để bà già này vào tù một thời gian.
Trên đường về, Cố Tư Triết đã nghe bà con kể lại mọi chuyện, trong lòng ông ta cũng rất hoảng loạn và bực bội. Mỗi ngày ông ta đều mang chìa khóa két sắt đến văn phòng, cũng chỉ có mình ông ta biết mật mã .
Sao mẹ vợ ông ta có thể mở két sắt và ăn cắp đồ được.
"Ông trưởng tộc này cũng ra dáng lắm, chẳng trách con gái lại sợ ông ta như vậy."
Bà ngoại Đổng hơi rén: “Tôi không có ý đó, ha ha. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi từng tuổi này rồi sao có thể trộm đồ được chứ.” Bà ta vừa cười xòa vừa nói.
Cố Kiều Kiều đứng ở một bên cười nhạo, đây là một kẻ biết khom lưng uốn gối*.
*Thái độ khúm núm, quỵ lụy, bợ đỡ người quyền thế.
Trên đường đi, cụ trưởng tộc đã nghe người trong thôn kể sơ qua mọi chuyện, lúc này ông ấy lạnh lùng nói: “Vậy bà hãy nói cho mọi người biết tại sao vòng tay hồi môn của mẹ đứa nhỏ này lại nằm trong túi của bà? Hoặc là nói xem ai có thể chứng minh vòng tay này không phải bà trộm của nhà họ Cố mà là mang từ nhà đến.”
Hiển nhiên vừa rồi cụ trưởng tộc đã nghe thấy mấy lời bịa chuyện của bà ta.
Bà ngoại Đổng buộc phải tiếp tục nói lý do thoái thác lúc đầu: “Lúc thu dọn đồ đạc không cẩn thận bỏ vào thôi, ha ha, không phải của nhà họ Đổng.” Trước mặt trưởng tộc nhà họ Cố, rốt cục bà ta không dám tiếp tục ăn nói bừa bãi nữa.
“Kiều Kiều, cháu nói đi, đồ cưới mẹ cháu để lại cho cháu, sao cháu có thể để lung tung như vậy chứ?”
Cố Kiều Kiều nhanh chóng bước tới giải thích: “Cụ trưởng tộc ơi, không phải vậy đâu, của hồi môn của mẹ cháu đều được cất giữ và khóa lại cẩn thận. Chìa khóa ở chỗ bố cháu, không những cháu không lấy được mà cho dù muốn thấy cũng khó. Cháu cũng không biết tại sao vòng tay vàng của nhà cháu lại trong tay của bà ngoại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà ngoại muốn lấy thứ khác thì thôi đi, nhưng hai chiếc vòng tay vàng này là của bà ngoại ruột cháu để lại làm bảo vật gia truyền để truyền lại đời đời cho con cháu. Trước khi qua đời, mẹ cháu đã dặn cháu tuyệt đối không được làm mất. Nếu bị mất một chiếc thì sau khi cháu chết cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ cháu nữa.”
“Cháu chỉ là một đứa trẻ, nói cái gì mà chết hay không chết chứ.” Cụ trưởng tộc trìu mến trách cô.
Không chỉ hai mẹ con bà ngoại Đổng mà ngay cả bà con cũng giật mình. Cụ trưởng tộc và Cố Kiều Kiều thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào?
Trong ấn tượng của mọi người, cụ trưởng tộc là một người nghiêm túc, và cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả cháu ruột của cụ cũng sợ. Đương nhiên cũng bởi vì tính cách nghiêm túc, cộng thêm cách xử lý tranh chấp công bằng của cụ ấy khiến người ta tín phục. Vì thế không chỉ người trong thôn Cố Gia, mà ngay cả người khác họ cũng hay đến tìm cụ đòi lẽ phải.
Nhưng bình thường tất cả mọi người đều trốn tránh cụ ấy, ánh mắt ông cụ thật sự quá đáng sợ, chỉ bị cụ liếc một cái thôi thì dường như tất cả chuyện xấu đều bị phơi bày hết, lúc ấy lại phải hấp tấp kể rõ đầu đuôi cho ông cụ.
Trong khi mọi người đang ngạc nhiên, đột nhiên có ai đó tinh mắt kêu lên “Ôi, bố Kiều Kiều về rồi kìa?”
Ở chỗ rẽ, Cố Tư Triết đang đạp xe đạp như bay tới.
Sáng sớm khi đi làm, tâm trạng Cố Tư Triết thoải mái như thế nào thì lúc này bước chân về nhà lại nặng nề thế ấy.
Ông ta vừa tới văn phòng thì pha trà, lấy tờ báo ra, bật radio lên rồi ung dung thong thả nghe chương trình phát thanh. Chưa đầy một tiếng, người trong thôn đã tới kêu ông ta mau về nhà.
Mẹ vợ ông ta trộm đồ bị bắt quả tang tại trận.
Nhớ đến những ánh mắt kỳ lạ của các đồng nghiệp, Cố Tư Triết cảm thấy khó chịu như ăn phân. Nhưng ông ta vẫn phải chạy thật nhanh về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, ông ta thấy vẻ mặt bà con đang có mặt tại hiện trường đều đang phấn khởi như đang xem kịch hay, ông ta ngại ngùng đi tới trước mặt cụ trưởng tộc rồi vái chào: “Lại làm phiền chú rồi.”
Nghe thấy vậy bà con xì xào bàn tán.
Đương nhiên rồi, lúc trước vợ ông ta vu oan Cố Kiều Kiều trộm bài vị, kết quả chứng minh đứa nhỏ bị oan.
Đứa nhỏ chỉ là nhớ mẹ nên đem bài vị về nhà để một thời gian. Người ta đã nói rồi, trước Tết sẽ trả lại.
Nhưng hôm nay không có ai hãm hại mẹ vợ ông ta cả, chuyện rành rành ra đấy.
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ, theo quy định phải đưa về Đồn Công an. Nhưng nhóc Cố à, cậu là người bị hại nên vẫn phải nghe ý kiến của cậu. Cậu tính sao?” Cụ trưởng tộc thong thả nói.
Mọi người gật đầu, nên như thế.
Chứng cứ xác thực, không phải bà già này nói xạo vài ba câu là có thể thoát tội. Giá của hai chiếc vòng vàng nguyên khối chắc chắn rất đắt, đủ để bà già này vào tù một thời gian.
Trên đường về, Cố Tư Triết đã nghe bà con kể lại mọi chuyện, trong lòng ông ta cũng rất hoảng loạn và bực bội. Mỗi ngày ông ta đều mang chìa khóa két sắt đến văn phòng, cũng chỉ có mình ông ta biết mật mã .
Sao mẹ vợ ông ta có thể mở két sắt và ăn cắp đồ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro