Thập Niên: Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác
Chương 37
2024-11-09 14:15:14
Của hồi môn của mẹ cháu có thể lấy về được hết toàn bộ hay không cũng chỉ dựa ông cậu già thôi đấy.
“Ôi, trâu của mình.” Cô vừa mới mất tập trung một hồi, trâu đã bị ăn mất.
Cũng như ngày thường, Cố Kiều Kiều đã thua ván cờ chỉ trong thời gian không đến một chén trà nhỏ.
Bị giết quá nhiều, cô đã tê liệt nhưng cũng không nhụt chí: “Cụ trưởng tộc, hai ta vẫn nên chơi cờ ca-rô đi.”
Cô thành thạo món này.
Cụ trưởng tộc gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Chơi trò này cháu cũng không thắng nổi ông.”
Vợ của cụ trưởng tộc đang bưng đào đã rửa sạch tới cho ông cháu hai người, nghe thấy vậy không khỏi chọc vào trán của ông bạn già: “Bây giờ cũng chỉ có một người chịu chơi cờ với ông, ít nhiều ông cũng phải biết nhường cho con cháu chứ.” Đừng có lại khiến người ta tức giận rồi chạy mất tăm.
Ông già ông thắng mãi, lâu dần còn ai chịu chơi với ông nữa chứ.
“Xem cờ không nói mới là quân tử thật sự, bà già như bà không cần nói chuyện đâu.” Cụ trưởng tộc bất mãn.
Sao có thể nhường cờ được, làm người phải thành thật.
Vợ trưởng tộc không thèm để tâm tới ông lão cố chấp đó nữa, nhắc tới một chuyện khác: “Nhà họ Tần muốn tổ chức tiệc, Kiều Kiều đã biết việc này chưa?”
Nhìn ánh mắt có chút lo lắng của bà trưởng tộc, Cố Kiều Kiều cầm một quả đào mềm mại lên đưa cho ông cụ: “Kệ cái nhà kia thôi.”
“Hừ, việc này nhà họ Tần làm không chính thống gì cả. Năm đó mẹ của cháu cứu thằng nhóc nhà họ Tần kia, nếu Tưởng Bạch Bình đã đồng ý mối hôn sự này thì không thể đổi ý được. Lúc này lại còn mời các cô gái tới nhà cô ta ngắm hoa sen?
Hừ, một vùng hoa sen trong sông Thanh Thủy ở phía sau thôn của chúng ta không đủ để xem hả? Lại còn phải đến cái ao nhỏ nhà cô ta để xem? Kiều Kiều, nhà họ Tần này là Tuý Ông chi ý bất tại tửu* đấy.”
*Túy Ông chi ý bất tại tửu: Trích Bùi Viên Đối Ẩm Trích Cú Ca, có nghĩa là ý không ở trong lời nói; có dụng ý khác.
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Cháu đã nhìn ra rồi. Lần này nhà họ Tần chỉ đơn giản có hai hàm ý, một là muốn chọn lại xem có thể tìm được một người tốt hơn hay không. Hai là muốn bắt chẹt nhà họ Cố.”
Căn cứ vào cốt truyện trong sách, nhìn vào việc cuối cùng nguyên chủ vẫn gả vào nhà họ Tần, cô cho rằng là vì vế sau.
Trong phạm vi làng trên xóm dưới, cuộc sống của nhà họ Cố cũng được xem như là ổn.
Chỉ dựa vào cái tủ lạnh năm đó mẹ của cô đặt mua cũng đã bằng với thu nhập trong một, hai năm của một gia đình bình thường. Năm đó nhà họ Tần khăng khăng phải đính mối hôn sự với cô, thật sự là báo đáp ân huệ sao?
Cũng chỉ để người ngoài nhìn thôi.
Của hồi môn của mẹ cô vốn đã có tiếng là phong phú, đặc biệt là lúc trước bà đã từng tuyên bố mấy lần rằng sau này sẽ đưa tất cả tài sản cho đứa con gái duy nhất làm của hồi môn.
Nhà họ Tần học theo người thành phố tổ chức tiệc tại nhà, người bọn họ muốn bắt chẹt không phải cô mà là bố của cô, Cố Tư Triết.
Việc này cũng cần Cố Kiều Kiều suy nghĩ cẩn thận hai ngày mới có thể đoán ra. Xem ra nhà họ Tần có cùng suy nghĩ rằng sợ Cố Tư Triết lụm bớt của hồi môn Lý Nhược Lan để lại cho cô.
Lúc này nếu Cố Tư Triết chạy tới cửa tranh luận thì sẽ đúng với tính toán của Tưởng Bạch Bình, đúng lúc nhân cơ hội đưa ra vụ của hồi môn. Nhưng hiển nhiên không biết là vì bà ta đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Cố Tư Triết hay là đang xem nhẹ tính tự phụ của Cố Tư Triệt nữa.
Ông ta vốn chẳng hề nghĩ tới điểm này.
Ngoại trừ tức giận, ông ta cũng sẽ không dám đến nhà họ Tần lý luận đâu. Dù sao bây giờ ở trong mắt Cố Tư Triết, nhà họ Tần vẫn là gia đình giàu có tiền tiêu không hết, nhà cao cửa rộng. Nghe nói còn có người thân trên chốn quan trường.
Nhìn dáng vẻ rũ mắt trầm tư của cháu gái, cụ trưởng tộc an ủi: “Cháu không phải sợ, việc này có cụ làm chủ cho cháu. Chỉ cần cháu muốn gả, cụ sẽ bảo vệ và hộ tống cho cháu.” Thằng nhóc nhà họ Tần có vẻ cũng là một người không tồi, chỉ là người nhà của nó…
Cụ trưởng tộc vuốt ve chòm râu, hơi chần chừ: “Nhà họ Tần có thể sẽ không giống như trong tưởng tượng của chúng ta.” Đã là miệng hùm gan sứa từ lâu, chẳng qua chỉ đang gắng đỡ mặt ngoài mà thôi.
Hiện giờ Tưởng Bạch Bình thân là người đứng đầu của nhà họ Tần, tự cho là mình đã che giấu tốt nhưng cụ trưởng tộc đã sống lâu thành tinh rồi, sao có thể không nhìn ra manh mối bên trong chứ.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ cần nhà họ Tần chịu sửa lại tác phong sống xa hoa dâm dật của quá khứ, không còn tiêu tiền như nước, ăn xài phung phí thì cuộc sống của nhà họ Tần vẫn thoải mái hơn những nhà bình thường rất nhiều.
“Ôi, trâu của mình.” Cô vừa mới mất tập trung một hồi, trâu đã bị ăn mất.
Cũng như ngày thường, Cố Kiều Kiều đã thua ván cờ chỉ trong thời gian không đến một chén trà nhỏ.
Bị giết quá nhiều, cô đã tê liệt nhưng cũng không nhụt chí: “Cụ trưởng tộc, hai ta vẫn nên chơi cờ ca-rô đi.”
Cô thành thạo món này.
Cụ trưởng tộc gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Chơi trò này cháu cũng không thắng nổi ông.”
Vợ của cụ trưởng tộc đang bưng đào đã rửa sạch tới cho ông cháu hai người, nghe thấy vậy không khỏi chọc vào trán của ông bạn già: “Bây giờ cũng chỉ có một người chịu chơi cờ với ông, ít nhiều ông cũng phải biết nhường cho con cháu chứ.” Đừng có lại khiến người ta tức giận rồi chạy mất tăm.
Ông già ông thắng mãi, lâu dần còn ai chịu chơi với ông nữa chứ.
“Xem cờ không nói mới là quân tử thật sự, bà già như bà không cần nói chuyện đâu.” Cụ trưởng tộc bất mãn.
Sao có thể nhường cờ được, làm người phải thành thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ trưởng tộc không thèm để tâm tới ông lão cố chấp đó nữa, nhắc tới một chuyện khác: “Nhà họ Tần muốn tổ chức tiệc, Kiều Kiều đã biết việc này chưa?”
Nhìn ánh mắt có chút lo lắng của bà trưởng tộc, Cố Kiều Kiều cầm một quả đào mềm mại lên đưa cho ông cụ: “Kệ cái nhà kia thôi.”
“Hừ, việc này nhà họ Tần làm không chính thống gì cả. Năm đó mẹ của cháu cứu thằng nhóc nhà họ Tần kia, nếu Tưởng Bạch Bình đã đồng ý mối hôn sự này thì không thể đổi ý được. Lúc này lại còn mời các cô gái tới nhà cô ta ngắm hoa sen?
Hừ, một vùng hoa sen trong sông Thanh Thủy ở phía sau thôn của chúng ta không đủ để xem hả? Lại còn phải đến cái ao nhỏ nhà cô ta để xem? Kiều Kiều, nhà họ Tần này là Tuý Ông chi ý bất tại tửu* đấy.”
*Túy Ông chi ý bất tại tửu: Trích Bùi Viên Đối Ẩm Trích Cú Ca, có nghĩa là ý không ở trong lời nói; có dụng ý khác.
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Cháu đã nhìn ra rồi. Lần này nhà họ Tần chỉ đơn giản có hai hàm ý, một là muốn chọn lại xem có thể tìm được một người tốt hơn hay không. Hai là muốn bắt chẹt nhà họ Cố.”
Căn cứ vào cốt truyện trong sách, nhìn vào việc cuối cùng nguyên chủ vẫn gả vào nhà họ Tần, cô cho rằng là vì vế sau.
Trong phạm vi làng trên xóm dưới, cuộc sống của nhà họ Cố cũng được xem như là ổn.
Chỉ dựa vào cái tủ lạnh năm đó mẹ của cô đặt mua cũng đã bằng với thu nhập trong một, hai năm của một gia đình bình thường. Năm đó nhà họ Tần khăng khăng phải đính mối hôn sự với cô, thật sự là báo đáp ân huệ sao?
Cũng chỉ để người ngoài nhìn thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Của hồi môn của mẹ cô vốn đã có tiếng là phong phú, đặc biệt là lúc trước bà đã từng tuyên bố mấy lần rằng sau này sẽ đưa tất cả tài sản cho đứa con gái duy nhất làm của hồi môn.
Nhà họ Tần học theo người thành phố tổ chức tiệc tại nhà, người bọn họ muốn bắt chẹt không phải cô mà là bố của cô, Cố Tư Triết.
Việc này cũng cần Cố Kiều Kiều suy nghĩ cẩn thận hai ngày mới có thể đoán ra. Xem ra nhà họ Tần có cùng suy nghĩ rằng sợ Cố Tư Triết lụm bớt của hồi môn Lý Nhược Lan để lại cho cô.
Lúc này nếu Cố Tư Triết chạy tới cửa tranh luận thì sẽ đúng với tính toán của Tưởng Bạch Bình, đúng lúc nhân cơ hội đưa ra vụ của hồi môn. Nhưng hiển nhiên không biết là vì bà ta đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Cố Tư Triết hay là đang xem nhẹ tính tự phụ của Cố Tư Triệt nữa.
Ông ta vốn chẳng hề nghĩ tới điểm này.
Ngoại trừ tức giận, ông ta cũng sẽ không dám đến nhà họ Tần lý luận đâu. Dù sao bây giờ ở trong mắt Cố Tư Triết, nhà họ Tần vẫn là gia đình giàu có tiền tiêu không hết, nhà cao cửa rộng. Nghe nói còn có người thân trên chốn quan trường.
Nhìn dáng vẻ rũ mắt trầm tư của cháu gái, cụ trưởng tộc an ủi: “Cháu không phải sợ, việc này có cụ làm chủ cho cháu. Chỉ cần cháu muốn gả, cụ sẽ bảo vệ và hộ tống cho cháu.” Thằng nhóc nhà họ Tần có vẻ cũng là một người không tồi, chỉ là người nhà của nó…
Cụ trưởng tộc vuốt ve chòm râu, hơi chần chừ: “Nhà họ Tần có thể sẽ không giống như trong tưởng tượng của chúng ta.” Đã là miệng hùm gan sứa từ lâu, chẳng qua chỉ đang gắng đỡ mặt ngoài mà thôi.
Hiện giờ Tưởng Bạch Bình thân là người đứng đầu của nhà họ Tần, tự cho là mình đã che giấu tốt nhưng cụ trưởng tộc đã sống lâu thành tinh rồi, sao có thể không nhìn ra manh mối bên trong chứ.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ cần nhà họ Tần chịu sửa lại tác phong sống xa hoa dâm dật của quá khứ, không còn tiêu tiền như nước, ăn xài phung phí thì cuộc sống của nhà họ Tần vẫn thoải mái hơn những nhà bình thường rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro