[Thập Niên] Trở Thành Vợ Cũ Muốn Ly Hôn Của Phản Diện
Đứa Trẻ 3
2024-11-06 18:49:27
“Ngửi thôi đã thơm rồi, tay nghề của con thật sự không chê vào đâu được, ra ngoài bày quầy bán hàng nhất định sẽ kiếm được bộn tiền, Tài Sinh thật có phúc.” Nhà họ Thẩm chỉ có hai vợ chồng, tuy nhìn cô cho trứng gà, cho đường vào, bà rất xót ruột, nhưng hương thơm này thật sự rất hấp dẫn, “Dì cũng phải về nhà thử làm mới được.”
Lúc trước còn nói cô không biết nấu ăn, xem ra là anh không nỡ để vợ mình vất vả.
Cô không phát hiện ra nụ cười mập mờ của bà, cô đặt bánh bông lan lên thớt, chuẩn bị đổ từ trong chậu ra cắt thành miếng: “Dì Dương, dì đừng bận tâm nữa, nhân lúc còn nóng, dì mang về cho chú Mã và Mã Kiệt nếm thử đi.”
Bà liên tục xua tay: “Thế sao được, hai đứa cứ ăn đi, dì phải về nhà luyện tập thêm đã.”
Bà nhanh như chớp, chưa kịp để hai người phản ứng, đã ra đến cửa bếp rồi.
Cô định đuổi theo, anh ngăn cô lại: “Lát nữa tôi đưa cho bọn họ...”
Anh còn chưa nói xong, đồ trong túi chưa cất kỹ, động tác bất cẩn làm rơi ra ngoài, vừa vặn rơi xuống giữa hai người.
Nhà họ Tạ.
Tưởng Lệ Bình ngồi trên ghế một lúc lâu, ngực phập phồng không yên, nhìn là biết đang tức giận vô cùng.
Tạ Quảng An cũng ngồi một bên, cúi gằm mặt không nói, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà, thong thả như đang ngồi thưởng trà.
“Anh cả, anh...” Tạ Ái Hà ngồi một bên, nhìn người này, lại nhìn người kia, vừa định lên tiếng đã bị ánh mắt của bà ta dọa sợ.
“Nói đi, anh muốn làm gì, đừng nói với tôi là anh muốn tranh giành phụ nữ với em trai mình.”
Bà ta với khuôn mặt sưng vù, thở ra một hơi nặng nề, ra vẻ nếu hôm nay Tạ Quảng An không đưa ra lời giải thích thỏa đáng thì chuyện này sẽ không xong.
Anh ta đang cầm nắp chén trà khẽ gạt những chiếc lá trà trôi nổi trên mặt nước, nghe thấy lời bà ta nói, động tác khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục, với vẻ mặt thờ ơ: “Tôi sẽ không ra tay với phụ nữ đã có chồng.”
“Tốt nhất là vậy, anh đừng tưởng tôi không biết, từ nhỏ anh đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi, Tạ Quảng An, tôi nói cho anh biết, đừng nói đó là vợ của em trai anh, cho dù không phải, anh cũng đừng hòng!”
Anh ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, nắp chén và chén trà va vào nhau phát ra tiếng cạch giòn tan: “Cô ấy không phải là vợ của Tạ Quảng Liên.” Tạ Quảng Liên là cái thá gì.
Anh ta cũng không biết, chỉ bận rộn một thời gian, sao cô ấy lại dây dưa với Tạ Quảng Liên?
“Người ta đã kết hôn rồi, mấy năm trước, hành vi này gọi là tội lưu manh, không chỉ bị diễu phố, mà còn có thể bị xử bắn! Thậm chí còn liên lụy đến người nhà.” Anh ta lạnh lùng nói, giọng điệu luôn mang theo ý đe dọa, như thể những người nhà mà anh ta nói đến không bao gồm anh ta.
Anh ta nói nghiêm trọng như vậy, thật sự khiến hai mẹ con bà ta giật mình.
Chuyện trước kia, ai mà không sợ chứ, cho dù là những người từng được lợi từ đó như bọn họ, trong lòng cũng sợ hãi, huống hồ là mấy năm nay, bọn họ đã chứng kiến không ít người từng hô mưa gọi gió, bây giờ lại bị thanh toán, chỉ mừng là trong số đó không có bọn họ.
“Anh đừng có dọa người!” Bà ta cố lấy dũng khí, “Anh cũng đã nói rồi đấy, đó đều là chuyện quá khứ, bây giờ cấp trên đã nói rồi, phải tự do yêu đương, tự do kết hôn!”
Nói xong, bà ta mới vỗ bàn: “Anh bớt đánh trống lảng đi, tôi đang nói chuyện của bọn họ sao, tôi đang nói chuyện của anh đấy.”
Lúc trước còn nói cô không biết nấu ăn, xem ra là anh không nỡ để vợ mình vất vả.
Cô không phát hiện ra nụ cười mập mờ của bà, cô đặt bánh bông lan lên thớt, chuẩn bị đổ từ trong chậu ra cắt thành miếng: “Dì Dương, dì đừng bận tâm nữa, nhân lúc còn nóng, dì mang về cho chú Mã và Mã Kiệt nếm thử đi.”
Bà liên tục xua tay: “Thế sao được, hai đứa cứ ăn đi, dì phải về nhà luyện tập thêm đã.”
Bà nhanh như chớp, chưa kịp để hai người phản ứng, đã ra đến cửa bếp rồi.
Cô định đuổi theo, anh ngăn cô lại: “Lát nữa tôi đưa cho bọn họ...”
Anh còn chưa nói xong, đồ trong túi chưa cất kỹ, động tác bất cẩn làm rơi ra ngoài, vừa vặn rơi xuống giữa hai người.
Nhà họ Tạ.
Tưởng Lệ Bình ngồi trên ghế một lúc lâu, ngực phập phồng không yên, nhìn là biết đang tức giận vô cùng.
Tạ Quảng An cũng ngồi một bên, cúi gằm mặt không nói, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà, thong thả như đang ngồi thưởng trà.
“Anh cả, anh...” Tạ Ái Hà ngồi một bên, nhìn người này, lại nhìn người kia, vừa định lên tiếng đã bị ánh mắt của bà ta dọa sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói đi, anh muốn làm gì, đừng nói với tôi là anh muốn tranh giành phụ nữ với em trai mình.”
Bà ta với khuôn mặt sưng vù, thở ra một hơi nặng nề, ra vẻ nếu hôm nay Tạ Quảng An không đưa ra lời giải thích thỏa đáng thì chuyện này sẽ không xong.
Anh ta đang cầm nắp chén trà khẽ gạt những chiếc lá trà trôi nổi trên mặt nước, nghe thấy lời bà ta nói, động tác khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục, với vẻ mặt thờ ơ: “Tôi sẽ không ra tay với phụ nữ đã có chồng.”
“Tốt nhất là vậy, anh đừng tưởng tôi không biết, từ nhỏ anh đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi, Tạ Quảng An, tôi nói cho anh biết, đừng nói đó là vợ của em trai anh, cho dù không phải, anh cũng đừng hòng!”
Anh ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, nắp chén và chén trà va vào nhau phát ra tiếng cạch giòn tan: “Cô ấy không phải là vợ của Tạ Quảng Liên.” Tạ Quảng Liên là cái thá gì.
Anh ta cũng không biết, chỉ bận rộn một thời gian, sao cô ấy lại dây dưa với Tạ Quảng Liên?
“Người ta đã kết hôn rồi, mấy năm trước, hành vi này gọi là tội lưu manh, không chỉ bị diễu phố, mà còn có thể bị xử bắn! Thậm chí còn liên lụy đến người nhà.” Anh ta lạnh lùng nói, giọng điệu luôn mang theo ý đe dọa, như thể những người nhà mà anh ta nói đến không bao gồm anh ta.
Anh ta nói nghiêm trọng như vậy, thật sự khiến hai mẹ con bà ta giật mình.
Chuyện trước kia, ai mà không sợ chứ, cho dù là những người từng được lợi từ đó như bọn họ, trong lòng cũng sợ hãi, huống hồ là mấy năm nay, bọn họ đã chứng kiến không ít người từng hô mưa gọi gió, bây giờ lại bị thanh toán, chỉ mừng là trong số đó không có bọn họ.
“Anh đừng có dọa người!” Bà ta cố lấy dũng khí, “Anh cũng đã nói rồi đấy, đó đều là chuyện quá khứ, bây giờ cấp trên đã nói rồi, phải tự do yêu đương, tự do kết hôn!”
Nói xong, bà ta mới vỗ bàn: “Anh bớt đánh trống lảng đi, tôi đang nói chuyện của bọn họ sao, tôi đang nói chuyện của anh đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro