[Thập Niên] Trở Thành Vợ Cũ Muốn Ly Hôn Của Phản Diện
Mảnh Ký Ức 1
2024-11-06 18:49:27
Nghĩ miên man hồi lâu, cô chợt bừng tỉnh bởi giọng nói của dì Dương, bà đang kể về những tháng ngày cơ cực mà anh đã phải trải qua. Cô ngơ ngác, cuộc sống của anh cơ cực? Anh có tiền, có tự do, muốn làm gì thì làm, lại có năng lực thực hiện những điều mình muốn, sao có thể gọi là cơ cực được?
"Ý dì là chuyện cha mẹ anh ấy qua đời sao?"
Ngoại trừ chuyện này, cô không thể nghĩ ra điều gì khác khiến anh phải chịu khổ sở. Có lẽ anh cũng giống như Khỉ con, đã từng trải qua giai đoạn u ám như vậy? Cô rất muốn biết anh rốt cuộc đã trải qua những gì, vì sao lại trở thành một kẻ khiến người người nghe tên đều phải khiếp sợ? Bất cứ chuyện gì cũng phải có nguyên do của nó.
"Nó ấy à..." Dì Dương Anh thở dài, như thể đang hồi tưởng lại một quá khứ đau buồn, dù bà chẳng liên quan gì đến những chuyện đó, chỉ là bà cảm thấy tiếc nuối cho anh mà thôi. "Một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế..."
"Hồi nhỏ, nó rất ngoan ngoãn, được cả xóm yêu mến, nhưng mà cha mẹ nó đối xử với nó..." Dì Dương ngập ngừng, dường như bà cũng không thể nói rõ ràng là cha mẹ anh đã đối xử tệ bạc với anh ra sao. Vào cái thời buổi đó, có thể cho con ăn, cho con mặc, cho con đi học, người ngoài còn có thể nói gì được nữa?
Thấy bà ấp úng, cô lộ vẻ nghi hoặc, có chuyện gì mà không thể nói ra sao? Cô định hỏi dò thêm thì thấy dì Dương như hạ quyết tâm, "Thật ra những lời này dì nói ra cũng không phải, làm cha mẹ nào mà chẳng vất vả..."
"Bố mẹ nó đối xử với nó cũng không phải là quá tệ, nhưng mà..." Bà ấp a ấp úng, nghe như đang bịa chuyện. cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không ngắt lời bà.
Một lúc sau, cô cũng hiểu được câu chuyện mà dì Dương kể. Nói một cách đơn giản, đó chính là sự kiểm soát đến mức kỳ quặc của cha mẹ anh đối với anh.
Chẳng hạn như từ nhỏ, cha mẹ anh đã không cho anh chơi đùa với những đứa trẻ khác, mỗi ngày đi học về phải làm hết hơn nửa số việc nhà, miễn là anh có thể làm được, hầu như đều bắt anh làm.
Chỉ dựa vào việc này, có vẻ như cha mẹ anh cũng không có gì sai, họ chỉ muốn rèn luyện cho anh tinh thần lao động cần cù, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha mẹ nào mà không mong con mình chăm chỉ, nhưng có mấy ai nỡ lòng nào để con cái mình phải chịu khổ cực?
Hay như hồi nhỏ, trẻ con thường hiếu động, cha mẹ nhà khác khi con cái xảy ra xô xát với bạn bè, trước tiên sẽ quan tâm xem con mình có bị bắt nạt hay không, vì sao lại đánh nhau, nhưng cha mẹ anh thì luôn mặc định là lỗi của anh, lần nào cũng vậy.
Dì Dương nhìn chằm chằm vào phiến đá nhỏ bên ngoài cửa, như chìm đắm trong hồi ức.
"Dì nhớ có lần con nhà ai đó bị mất tiền, cuối cùng lại tìm thấy trong cặp sách của Tài Sinh, hôm đó nó bị đánh rất thảm."
"Nhưng tiền không phải anh ấy lấy?" Cô hỏi dồn, đã nói đến mức này, chắc chắn là anh bị oan.
Nhưng chuyện này cũng không đến mức khiến anh trở nên tàn nhẫn như vậy chứ?
"Sao có thể là nó lấy được?" Dì Dương lộ vẻ mặt khinh thường, "Dì nghe thằng Mã Kiệt nhà dì nói hình như là do Tạ Quảng Liên làm, lúc đó Tài Sinh với cái thằng vong ân bội nghĩa đó chơi thân với nhau lắm, không ít lần bị đánh oan vì nó."
Cô kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện này, cô lại muốn thở dài, Tạ Quảng Liên quả thật không phải thứ tốt lành gì.
"Cả nhà họ Tạ từ trên xuống dưới không có đứa nào tử tế, sau này con đừng qua lại với bọn họ nữa."
"Ý dì là chuyện cha mẹ anh ấy qua đời sao?"
Ngoại trừ chuyện này, cô không thể nghĩ ra điều gì khác khiến anh phải chịu khổ sở. Có lẽ anh cũng giống như Khỉ con, đã từng trải qua giai đoạn u ám như vậy? Cô rất muốn biết anh rốt cuộc đã trải qua những gì, vì sao lại trở thành một kẻ khiến người người nghe tên đều phải khiếp sợ? Bất cứ chuyện gì cũng phải có nguyên do của nó.
"Nó ấy à..." Dì Dương Anh thở dài, như thể đang hồi tưởng lại một quá khứ đau buồn, dù bà chẳng liên quan gì đến những chuyện đó, chỉ là bà cảm thấy tiếc nuối cho anh mà thôi. "Một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế..."
"Hồi nhỏ, nó rất ngoan ngoãn, được cả xóm yêu mến, nhưng mà cha mẹ nó đối xử với nó..." Dì Dương ngập ngừng, dường như bà cũng không thể nói rõ ràng là cha mẹ anh đã đối xử tệ bạc với anh ra sao. Vào cái thời buổi đó, có thể cho con ăn, cho con mặc, cho con đi học, người ngoài còn có thể nói gì được nữa?
Thấy bà ấp úng, cô lộ vẻ nghi hoặc, có chuyện gì mà không thể nói ra sao? Cô định hỏi dò thêm thì thấy dì Dương như hạ quyết tâm, "Thật ra những lời này dì nói ra cũng không phải, làm cha mẹ nào mà chẳng vất vả..."
"Bố mẹ nó đối xử với nó cũng không phải là quá tệ, nhưng mà..." Bà ấp a ấp úng, nghe như đang bịa chuyện. cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không ngắt lời bà.
Một lúc sau, cô cũng hiểu được câu chuyện mà dì Dương kể. Nói một cách đơn giản, đó chính là sự kiểm soát đến mức kỳ quặc của cha mẹ anh đối với anh.
Chẳng hạn như từ nhỏ, cha mẹ anh đã không cho anh chơi đùa với những đứa trẻ khác, mỗi ngày đi học về phải làm hết hơn nửa số việc nhà, miễn là anh có thể làm được, hầu như đều bắt anh làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ dựa vào việc này, có vẻ như cha mẹ anh cũng không có gì sai, họ chỉ muốn rèn luyện cho anh tinh thần lao động cần cù, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha mẹ nào mà không mong con mình chăm chỉ, nhưng có mấy ai nỡ lòng nào để con cái mình phải chịu khổ cực?
Hay như hồi nhỏ, trẻ con thường hiếu động, cha mẹ nhà khác khi con cái xảy ra xô xát với bạn bè, trước tiên sẽ quan tâm xem con mình có bị bắt nạt hay không, vì sao lại đánh nhau, nhưng cha mẹ anh thì luôn mặc định là lỗi của anh, lần nào cũng vậy.
Dì Dương nhìn chằm chằm vào phiến đá nhỏ bên ngoài cửa, như chìm đắm trong hồi ức.
"Dì nhớ có lần con nhà ai đó bị mất tiền, cuối cùng lại tìm thấy trong cặp sách của Tài Sinh, hôm đó nó bị đánh rất thảm."
"Nhưng tiền không phải anh ấy lấy?" Cô hỏi dồn, đã nói đến mức này, chắc chắn là anh bị oan.
Nhưng chuyện này cũng không đến mức khiến anh trở nên tàn nhẫn như vậy chứ?
"Sao có thể là nó lấy được?" Dì Dương lộ vẻ mặt khinh thường, "Dì nghe thằng Mã Kiệt nhà dì nói hình như là do Tạ Quảng Liên làm, lúc đó Tài Sinh với cái thằng vong ân bội nghĩa đó chơi thân với nhau lắm, không ít lần bị đánh oan vì nó."
Cô kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện này, cô lại muốn thở dài, Tạ Quảng Liên quả thật không phải thứ tốt lành gì.
"Cả nhà họ Tạ từ trên xuống dưới không có đứa nào tử tế, sau này con đừng qua lại với bọn họ nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro