[Thập Niên] Trở Thành Vợ Cũ Muốn Ly Hôn Của Phản Diện
Mảnh Ký Ức 4
2024-11-06 18:49:27
Đám người kia đi đến đây liền không thấy bóng dáng đâu nữa, anh bám theo phía sau bọn họ, tự nhiên cũng không thấy rõ.
"Mẹ kiếp, lại để cho nó chạy thoát rồi."
"Giờ làm sao đây, đại ca, còn tìm nữa không?"
"Tìm cái rắm, đi!"
...
Nhìn bóng dáng đám người kia rời đi, anh trốn vào bụi cây ven đường.
Cũng không biết đám người này là người của phe nào, ban nãy còn tỏ vẻ gấp gáp, vậy mà lúc này lại dễ dàng bỏ đi như vậy.
Nếu như Hổ Tử Dương không quá quan trọng, anh nhất định phải đuổi theo xem sao.
Ẩn mình trong bóng tối, cho dù tay chân có tê cóng vì lạnh, anh cũng không dám lơ là cảnh giác, gió lùa vào bụi cây, khiến anh càng thêm tỉnh táo, cũng khiến cho tâm trạng bực bội khó hiểu vừa rồi tan đi không ít.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc anh cảm thấy mình sắp bị đông cứng trong rừng cây thì phía trước, bên cạnh một chuồng bò nhỏ bỏ hoang cuối cùng cũng xuất hiện bóng người lấp ló.
Anh nhìn chằm chằm vào nơi đó.
...
Cô không biết mình ngủ quên lúc nào, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì bên tai lại như có tiếng hét chói tai, cô bỗng giật mình tỉnh giấc.
Xung quanh tối om, đứa nhỏ bên cạnh thở đều đều, đang ngủ ngon lành.
Cô tưởng mình nằm mơ, thở hắt ra một hơi định ngủ tiếp, lại nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, là thật sự có người.
Từ khi đến đây không còn phải đi làm nữa, trong nhà lại không có ai khác, cô lúc nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, hiện tại bị đánh thức thật sự có chút khó chịu, nhưng lúc này bên ngoài ồn ào như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
Đột nhiên, trong lòng cô thình thịch một thoáng.
Chẳng lẽ là anh?
Nghĩ đến việc anh có thể xảy ra chuyện, cô bỗng chốc tỉnh táo, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Cô tự nhiên gán cho cảm xúc này là do bản thân quá sợ phiền phức, hiện tại cô đang là vợ hợp pháp của anh, nếu anh có mệnh hệ gì, cô với tư cách là vợ nhất định phải bận rộn lo liệu mọi việc.
Tâm trí cô không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng anh bị gãy tay, gãy chân, đầu rơi máu chảy, thậm chí là bị thương mất trí nhớ, trở thành kẻ ngốc, suy cho cùng cô cũng đã xuyên sách rồi, còn chuyện gì là không thể xảy ra chứ?
Lật người ngồi dậy, cô run rẩy quấn chiếc áo khoác quân đội lên người, rón rén ra khỏi phòng, quả nhiên thấy bên ngoài đã sáng đèn pin, thật sự có người.
Cô cũng bật đèn pin, chậm rãi đi đến cổng viện, vừa định ghé tai nghe xem sao thì nghe thấy giọng nói của dì Dương.
"Chuyện gì vậy? Sáng sớm tinh mơ, ồn ào cái gì thế? Giết người hay sao mà làm um lên vậy?"
Giọng nói oang oang của bà quả thực rất dễ nhận ra, nhưng cũng khiến người khác đặc biệt yên tâm.
Cô vội vàng mở cửa, thấy dì Dương đang đứng nói chuyện với mấy người, tay khoanh trước ngực.
Thấy cô ra ngoài, dì Dương liền tự nhiên tiến lại gần.
"Làm con thức giấc rồi à?" Gò má phải của dì Dương còn lưu lại dấu đỏ do nằm nghiêng khi ngủ, hiển nhiên là cũng bị đánh thức.
cô cười bất đắc dĩ, "Đã xảy ra chuyện gì vậy dì?"
Xem ra chắc cũng không phải chuyện gì to tát, càng không thể là chuyện của anh, nếu không dì Dương không thể thong dong như vậy.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy dì Dương nói: "Hình như là nhà họ Tạ bị trộm."
Bên cạnh có người tiếp lời: "Mấy người nói xem, tại sao tên trộm lại chỉ trộm nhà nó, không trộm nhà khác, biết đâu không phải trộm mà là kẻ thù đấy."
"Ông bớt lời đi." Thật hiếm khi thấy dì Dương lại bảo người khác nói nhỏ tiếng, nhưng mặc dù miệng nói vậy, trong lòng bà hiển nhiên cũng nghĩ như thế.
"Mẹ kiếp, lại để cho nó chạy thoát rồi."
"Giờ làm sao đây, đại ca, còn tìm nữa không?"
"Tìm cái rắm, đi!"
...
Nhìn bóng dáng đám người kia rời đi, anh trốn vào bụi cây ven đường.
Cũng không biết đám người này là người của phe nào, ban nãy còn tỏ vẻ gấp gáp, vậy mà lúc này lại dễ dàng bỏ đi như vậy.
Nếu như Hổ Tử Dương không quá quan trọng, anh nhất định phải đuổi theo xem sao.
Ẩn mình trong bóng tối, cho dù tay chân có tê cóng vì lạnh, anh cũng không dám lơ là cảnh giác, gió lùa vào bụi cây, khiến anh càng thêm tỉnh táo, cũng khiến cho tâm trạng bực bội khó hiểu vừa rồi tan đi không ít.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc anh cảm thấy mình sắp bị đông cứng trong rừng cây thì phía trước, bên cạnh một chuồng bò nhỏ bỏ hoang cuối cùng cũng xuất hiện bóng người lấp ló.
Anh nhìn chằm chằm vào nơi đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Cô không biết mình ngủ quên lúc nào, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì bên tai lại như có tiếng hét chói tai, cô bỗng giật mình tỉnh giấc.
Xung quanh tối om, đứa nhỏ bên cạnh thở đều đều, đang ngủ ngon lành.
Cô tưởng mình nằm mơ, thở hắt ra một hơi định ngủ tiếp, lại nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, là thật sự có người.
Từ khi đến đây không còn phải đi làm nữa, trong nhà lại không có ai khác, cô lúc nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, hiện tại bị đánh thức thật sự có chút khó chịu, nhưng lúc này bên ngoài ồn ào như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
Đột nhiên, trong lòng cô thình thịch một thoáng.
Chẳng lẽ là anh?
Nghĩ đến việc anh có thể xảy ra chuyện, cô bỗng chốc tỉnh táo, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Cô tự nhiên gán cho cảm xúc này là do bản thân quá sợ phiền phức, hiện tại cô đang là vợ hợp pháp của anh, nếu anh có mệnh hệ gì, cô với tư cách là vợ nhất định phải bận rộn lo liệu mọi việc.
Tâm trí cô không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng anh bị gãy tay, gãy chân, đầu rơi máu chảy, thậm chí là bị thương mất trí nhớ, trở thành kẻ ngốc, suy cho cùng cô cũng đã xuyên sách rồi, còn chuyện gì là không thể xảy ra chứ?
Lật người ngồi dậy, cô run rẩy quấn chiếc áo khoác quân đội lên người, rón rén ra khỏi phòng, quả nhiên thấy bên ngoài đã sáng đèn pin, thật sự có người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng bật đèn pin, chậm rãi đi đến cổng viện, vừa định ghé tai nghe xem sao thì nghe thấy giọng nói của dì Dương.
"Chuyện gì vậy? Sáng sớm tinh mơ, ồn ào cái gì thế? Giết người hay sao mà làm um lên vậy?"
Giọng nói oang oang của bà quả thực rất dễ nhận ra, nhưng cũng khiến người khác đặc biệt yên tâm.
Cô vội vàng mở cửa, thấy dì Dương đang đứng nói chuyện với mấy người, tay khoanh trước ngực.
Thấy cô ra ngoài, dì Dương liền tự nhiên tiến lại gần.
"Làm con thức giấc rồi à?" Gò má phải của dì Dương còn lưu lại dấu đỏ do nằm nghiêng khi ngủ, hiển nhiên là cũng bị đánh thức.
cô cười bất đắc dĩ, "Đã xảy ra chuyện gì vậy dì?"
Xem ra chắc cũng không phải chuyện gì to tát, càng không thể là chuyện của anh, nếu không dì Dương không thể thong dong như vậy.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy dì Dương nói: "Hình như là nhà họ Tạ bị trộm."
Bên cạnh có người tiếp lời: "Mấy người nói xem, tại sao tên trộm lại chỉ trộm nhà nó, không trộm nhà khác, biết đâu không phải trộm mà là kẻ thù đấy."
"Ông bớt lời đi." Thật hiếm khi thấy dì Dương lại bảo người khác nói nhỏ tiếng, nhưng mặc dù miệng nói vậy, trong lòng bà hiển nhiên cũng nghĩ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro