[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
Chương 31:
Tống Hàng Hàng
2024-10-12 08:45:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nghi vừa tắm nước lạnh vừa dậm dậm chân, vốn cô còn định gội đầu nhưng bây giờ cô quyết định về nhà rồi gội!
Lý Tư Nghiên ngược lại rất thích ứng, dùng dầu gội đầu gội sạch tóc, rồi thoa xà phòng lên khắp người sau đó xả sạch, còn giặt đồ bơi bằng xà phòng tắm, sau khi vắt khô lại mặc vào người.
Thư Nghi đi trước Lý Tư Nghiên một bước, đã ăn mặc chỉnh tề ở phòng thay đồ, sau khi nhìn thấy Lý Tư Nghiên thì rùng mình một cái, “Cậu như thế này không lạnh sao?”
Đồ bơi trên người vẫn ướt mà nhỉ!
Lý Tư Nghiên quấn khăn tắm lên người, lắc đầu nói, “Không lạnh, bây giờ cũng đã trưa rồi, mặt trời chiếu nắng thì lạnh cái gì.”
Thư Nghi chỉ có thể cảm khái rằng những con người thường xuyên tập thể dục luôn có sức khỏe tốt. Nhưng khi đợi xe buýt ở trạm xe Thư Nghi quả thực cảm thấy gió thổi trên người thật ấm áp, thêm nữa sau khi tập thể dục xong cơ thể mang theo sự thoải mái uể oải, lúc đợi xe Thư Nghi bắt đầu buồn ngủ.
Lý Tư Nghiên nhìn thấy đầu Thư Nghi gà gật như gà mổ thóc thì đi đến gần hai bước, kề vai mình đến sát bên đầu Thư Nghi, giọng dịu dàng nói: “Nếu cậu buồn ngủ…”
“Này! Ha!”
Giọng nói của Lý Tư Nghiên đột nhiên vang lên bên tai Thư Nghi, khiến Thư Nghi giật mình nhảy dựng lên, tim đập thình thịch, cô quay đầu nhìn Lý Tư Nghiên không biết nên nói gì, “Cậu…”
Vừa rồi dáng vẻ của Lý Tư Nghiên rõ ràng là nếu cô ngủ thì hãy dựa vào vai cô ấy ngủ một chút, thế nhưng không ngờ cô ấy đột nhiên hét vào tai cô, suýt chút nữa khiến Thư Nghi sợ chết khiếp.
Lý Tư Nghiên cười tủm tỉm hỏi, “Không buồn ngủ rồi chứ?”
Thư Nghi: … Đương nhiên cô không buồn ngủ rồi!
Sau khi bị dày vò một phen như thế thì ai còn buồn ngủ nữa?
… Học sinh tiểu học bây giờ, cô cũng thật sự không hiểu được!
Thư Nghi về nhà tắm rửa xong, lau khô tóc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kinh ngạc phát hiện bây giờ mới mười rưỡi!
Cuối tuần trước… Tuy rằng ngày trước này đột nhiên xuyên đến kiếp trước của cô, nhưng mà cuối tuần trước giờ này cô tuyệt nhiên còn chưa ngủ dậy!
Nhưng hôm nay, cô đã làm xong rất nhiều việc, cảm giác những việc phải làm cả một ngày vào cuối tuần trước kia chỉ làm xong trong một buổi sáng.
Hóa ra cảm giác dậy sớm vào cuối tuần lại tuyệt đến vậy (≧▽≦)
Thư Nghi đầy năng lượng đi đến phòng bếp, nhìn thấy mẹ đã rửa rau xong và đang cắt rau. Mẹ Thư Nghi nghe thấy tiếng bước chân của cô liền hỏi: “Hôm nay đi bơi thế nào?”
Thư Nghi ăn ngay nói thật, “Hồ bơi cũng được, buổi sáng cũng không có người, bơi rất thoải mái nhưng tắm nước lạnh, con có chút không thoải mái.”
Mẹ Thư Nghi nói, “Vậy sau này bơi xong thì con đừng tắm, lau khô rồi mặc quần áo vào, về nhà rồi hẵng tắm, dù sao cũng chỉ đi có một chút, rất nhanh đã về đến nhà rồi.”
Thư Nghi cảm thấy đây cũng là một giải pháp, nếu bởi vì không thể tắm nước nóng mà không đi bơi trong bể bơi rộng rãi, sạch sẽ và không thu phí thì quả thực rất đáng tiếc.
“Đúng rồi, hôm nay lúc con và Lý Tư Nghiên vào bể bơi, dì bán vé biết hai đứa bọn con, còn không chịu lấy tiền của bọn con mà cho bọn con đi vào luôn,” Thư Nghi nhớ lại ngoại hình của dì bán vé, miêu tả với mẹ, “Trông hơn bốn mươi tuổi, rất gầy, tóc ngắn uốn lọn nhỏ, khuôn mặt thanh mảnh, mắt không to, hai bên mũi có tàn nhang.”
Mẹ Thư Nghi nghe thấy nghe miêu tả của Thư Nghi thì biết ngay là ai, “Là dì Lưu, chồng dì ấy làm việc ở đoàn vận chuyển hành khách, về sau giúp dì ấy tìm được công việc bán vé ở bể bơi này, lần sau đi bơi nữa gặp dì Lưu thì con nhớ phải chào nhé.”
Thư Nghi vừa tắm nước lạnh vừa dậm dậm chân, vốn cô còn định gội đầu nhưng bây giờ cô quyết định về nhà rồi gội!
Lý Tư Nghiên ngược lại rất thích ứng, dùng dầu gội đầu gội sạch tóc, rồi thoa xà phòng lên khắp người sau đó xả sạch, còn giặt đồ bơi bằng xà phòng tắm, sau khi vắt khô lại mặc vào người.
Thư Nghi đi trước Lý Tư Nghiên một bước, đã ăn mặc chỉnh tề ở phòng thay đồ, sau khi nhìn thấy Lý Tư Nghiên thì rùng mình một cái, “Cậu như thế này không lạnh sao?”
Đồ bơi trên người vẫn ướt mà nhỉ!
Lý Tư Nghiên quấn khăn tắm lên người, lắc đầu nói, “Không lạnh, bây giờ cũng đã trưa rồi, mặt trời chiếu nắng thì lạnh cái gì.”
Thư Nghi chỉ có thể cảm khái rằng những con người thường xuyên tập thể dục luôn có sức khỏe tốt. Nhưng khi đợi xe buýt ở trạm xe Thư Nghi quả thực cảm thấy gió thổi trên người thật ấm áp, thêm nữa sau khi tập thể dục xong cơ thể mang theo sự thoải mái uể oải, lúc đợi xe Thư Nghi bắt đầu buồn ngủ.
Lý Tư Nghiên nhìn thấy đầu Thư Nghi gà gật như gà mổ thóc thì đi đến gần hai bước, kề vai mình đến sát bên đầu Thư Nghi, giọng dịu dàng nói: “Nếu cậu buồn ngủ…”
“Này! Ha!”
Giọng nói của Lý Tư Nghiên đột nhiên vang lên bên tai Thư Nghi, khiến Thư Nghi giật mình nhảy dựng lên, tim đập thình thịch, cô quay đầu nhìn Lý Tư Nghiên không biết nên nói gì, “Cậu…”
Vừa rồi dáng vẻ của Lý Tư Nghiên rõ ràng là nếu cô ngủ thì hãy dựa vào vai cô ấy ngủ một chút, thế nhưng không ngờ cô ấy đột nhiên hét vào tai cô, suýt chút nữa khiến Thư Nghi sợ chết khiếp.
Lý Tư Nghiên cười tủm tỉm hỏi, “Không buồn ngủ rồi chứ?”
Thư Nghi: … Đương nhiên cô không buồn ngủ rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi bị dày vò một phen như thế thì ai còn buồn ngủ nữa?
… Học sinh tiểu học bây giờ, cô cũng thật sự không hiểu được!
Thư Nghi về nhà tắm rửa xong, lau khô tóc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kinh ngạc phát hiện bây giờ mới mười rưỡi!
Cuối tuần trước… Tuy rằng ngày trước này đột nhiên xuyên đến kiếp trước của cô, nhưng mà cuối tuần trước giờ này cô tuyệt nhiên còn chưa ngủ dậy!
Nhưng hôm nay, cô đã làm xong rất nhiều việc, cảm giác những việc phải làm cả một ngày vào cuối tuần trước kia chỉ làm xong trong một buổi sáng.
Hóa ra cảm giác dậy sớm vào cuối tuần lại tuyệt đến vậy (≧▽≦)
Thư Nghi đầy năng lượng đi đến phòng bếp, nhìn thấy mẹ đã rửa rau xong và đang cắt rau. Mẹ Thư Nghi nghe thấy tiếng bước chân của cô liền hỏi: “Hôm nay đi bơi thế nào?”
Thư Nghi ăn ngay nói thật, “Hồ bơi cũng được, buổi sáng cũng không có người, bơi rất thoải mái nhưng tắm nước lạnh, con có chút không thoải mái.”
Mẹ Thư Nghi nói, “Vậy sau này bơi xong thì con đừng tắm, lau khô rồi mặc quần áo vào, về nhà rồi hẵng tắm, dù sao cũng chỉ đi có một chút, rất nhanh đã về đến nhà rồi.”
Thư Nghi cảm thấy đây cũng là một giải pháp, nếu bởi vì không thể tắm nước nóng mà không đi bơi trong bể bơi rộng rãi, sạch sẽ và không thu phí thì quả thực rất đáng tiếc.
“Đúng rồi, hôm nay lúc con và Lý Tư Nghiên vào bể bơi, dì bán vé biết hai đứa bọn con, còn không chịu lấy tiền của bọn con mà cho bọn con đi vào luôn,” Thư Nghi nhớ lại ngoại hình của dì bán vé, miêu tả với mẹ, “Trông hơn bốn mươi tuổi, rất gầy, tóc ngắn uốn lọn nhỏ, khuôn mặt thanh mảnh, mắt không to, hai bên mũi có tàn nhang.”
Mẹ Thư Nghi nghe thấy nghe miêu tả của Thư Nghi thì biết ngay là ai, “Là dì Lưu, chồng dì ấy làm việc ở đoàn vận chuyển hành khách, về sau giúp dì ấy tìm được công việc bán vé ở bể bơi này, lần sau đi bơi nữa gặp dì Lưu thì con nhớ phải chào nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro