[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
Chương 33:
Tống Hàng Hàng
2024-10-12 08:45:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đến thứ ba, Thư Nghi mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng và chân váy yếm đồng phục màu xanh đậm, cầm ghế đẩu nhỏ đi đến trường, đi thẳng đến sân thể dục tìm khu vực thuộc về lớp của các cô.
Từ xa Thư Nghi đã nhìn thấy cặp sinh đôi trong lớp mình đang rượt đuổi nhau ở phía cuối hàng, anh đánh tôi một cái, tôi đánh lại anh một cái. Vì vậy Thư Nghi lập tức tìm được lớp các cô ở chỗ nào, đi thẳng tới, chọn một chỗ cách rất xa cặp sinh đôi kia ngồi xuống.
Đứa trẻ nghịch ngợm ầm ĩ, đương nhiên có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
Sau khi Thư Nghi ngồi xuống không bao lâu thì giáo viên chủ nhiệm đi tới, một lần nữa dặn dò mọi người không được ăn quà vặt, nghiêm túc xem chương trình, không được nói chuyện và đùa giỡn, sau khi kết thúc mỗi tiết mục phải nhớ vỗ tay.
Sau đó chính là một loạt quy trình mà mọi người đều quen thuộc – Kéo cờ, hát quốc ca, lãnh đạo phát biểu, người dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu chương trình.
Thư Nghi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong số bốn người dẫn chương trình nhí trên sân khấu. Trong hai nam hai nữ dẫn chương trình lại có một người là Ngô Mộng của lớp họ.
Hôm nay tóc của Ngô Mộng được buộc thành đuôi ngựa xéo ở sau đầu, uốn tóc giả, mặt cũng được trang điểm, mặc một chiếc đầm màu đỏ rất xinh đẹp.
Thư Nghi vội chọt Lý Tư Nghiên bên cạnh, “Ngô Mộng kìa!”
Lý Tư Nghiên cũng không cảm thấy kỳ lạ, “Hồi học lớp bốn cậu ta cũng là người dẫn chương trình mà, năm nay cũng thế, có lẽ đến lớp sáu vẫn làm.”
Sau một vài tiết mục nhàm chán, Thư Nghi lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Tề Hồng Viễn của lớp họ bước lên sân khấu với cây kèn saxophone. Lúc Tề Hồng Viễn lên sân khấu, Ngô Mộng giới thiệu xong đi xuống, Thư Nghi nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc hai người đi lướt qua cùng lúc mỉm cười với nhau!
Mẹ ơi! Học sinh lớp năm đã ngọt như vậy rồi ư!
Hôm nay Tề Hồng Viễn ăn mặc cũng rất tỉ mỉ, một bộ vest nhỏ màu đen, thắt nơ màu xanh lam sáng, có vẻ đẹp trai đáng yêu chỉ thuộc về trẻ con.
Đáng tiếc biểu diễn saxophone là một tiết mục nhạt nhẽo đối với học sinh tiểu học thậm chí là rất nhiều người lớn, và không thể thu hút được sự chú ý của mọi người. Vì thế khi Tề Hồng Viễn biểu diễn, bên dưới sân khấu tràn ngập tiếng nói chuyện líu ríu.
Thư Nghi cảm thấy Tề Hồng Viễn vất vả luyện tập nghiêm túc biểu diễn lại không có ai thưởng thức cũng rất đáng thương, nên cô nghiêm túc lắng nghe, sau đó nghe ra được cách vài chỗ Tề Hồng Viễn sẽ sai liên tiếp vài nốt…
Sau khi Tề Hồng Viễn xuống sân khấu, người dẫn chương trình đi lên giới thiệu, “Tiết mục tiếp theo là tiết mục biểu diễn thời trang của lớp 5/2!”
Lời của người dẫn chương trình còn chưa dứt, Thư Nghi đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một tràng kinh ngạc, “Diễn thời trang?” “Wow! Lớp 2 sắp diễn thời trang sao?” “Họ mặc quần áo gì thế?”
Lý Tư Nghiên cũng mở to mắt, nhìn lên sân khấu phía trước không chớp mắt, cảm khái với Thư Nghi: “Trước đây tiết âm nhạc, tiết mỹ thuật, tiết thể dục của lớp hai đều bị giáo viên chủ nhiệm lớp họ chiếm hết, rồi dẫn họ tìm một phòng học múa trống để luyện tiết mục. Hỏi họ luyện tiết mục gì, tất cả mọi người lớp hai đều không nói, nói là giáo viên chủ nhiệm muốn giữ bí mật, hóa ra chính là diễn thời trang…”
Lúc này Thư Nghi cũng chợt nhớ ra, cô có ấn tượng với màn trình diễn thời trang này của lớp 5/2.
Dù gì thì sáu năm tiểu học của cô cũng đã tham gia hội diễn văn nghệ ngày quốc tế thiếu nhi, nhưng chỉ xem biểu diễn thời trang một lần!
Đến thứ ba, Thư Nghi mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng và chân váy yếm đồng phục màu xanh đậm, cầm ghế đẩu nhỏ đi đến trường, đi thẳng đến sân thể dục tìm khu vực thuộc về lớp của các cô.
Từ xa Thư Nghi đã nhìn thấy cặp sinh đôi trong lớp mình đang rượt đuổi nhau ở phía cuối hàng, anh đánh tôi một cái, tôi đánh lại anh một cái. Vì vậy Thư Nghi lập tức tìm được lớp các cô ở chỗ nào, đi thẳng tới, chọn một chỗ cách rất xa cặp sinh đôi kia ngồi xuống.
Đứa trẻ nghịch ngợm ầm ĩ, đương nhiên có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
Sau khi Thư Nghi ngồi xuống không bao lâu thì giáo viên chủ nhiệm đi tới, một lần nữa dặn dò mọi người không được ăn quà vặt, nghiêm túc xem chương trình, không được nói chuyện và đùa giỡn, sau khi kết thúc mỗi tiết mục phải nhớ vỗ tay.
Sau đó chính là một loạt quy trình mà mọi người đều quen thuộc – Kéo cờ, hát quốc ca, lãnh đạo phát biểu, người dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu chương trình.
Thư Nghi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong số bốn người dẫn chương trình nhí trên sân khấu. Trong hai nam hai nữ dẫn chương trình lại có một người là Ngô Mộng của lớp họ.
Hôm nay tóc của Ngô Mộng được buộc thành đuôi ngựa xéo ở sau đầu, uốn tóc giả, mặt cũng được trang điểm, mặc một chiếc đầm màu đỏ rất xinh đẹp.
Thư Nghi vội chọt Lý Tư Nghiên bên cạnh, “Ngô Mộng kìa!”
Lý Tư Nghiên cũng không cảm thấy kỳ lạ, “Hồi học lớp bốn cậu ta cũng là người dẫn chương trình mà, năm nay cũng thế, có lẽ đến lớp sáu vẫn làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một vài tiết mục nhàm chán, Thư Nghi lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Tề Hồng Viễn của lớp họ bước lên sân khấu với cây kèn saxophone. Lúc Tề Hồng Viễn lên sân khấu, Ngô Mộng giới thiệu xong đi xuống, Thư Nghi nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc hai người đi lướt qua cùng lúc mỉm cười với nhau!
Mẹ ơi! Học sinh lớp năm đã ngọt như vậy rồi ư!
Hôm nay Tề Hồng Viễn ăn mặc cũng rất tỉ mỉ, một bộ vest nhỏ màu đen, thắt nơ màu xanh lam sáng, có vẻ đẹp trai đáng yêu chỉ thuộc về trẻ con.
Đáng tiếc biểu diễn saxophone là một tiết mục nhạt nhẽo đối với học sinh tiểu học thậm chí là rất nhiều người lớn, và không thể thu hút được sự chú ý của mọi người. Vì thế khi Tề Hồng Viễn biểu diễn, bên dưới sân khấu tràn ngập tiếng nói chuyện líu ríu.
Thư Nghi cảm thấy Tề Hồng Viễn vất vả luyện tập nghiêm túc biểu diễn lại không có ai thưởng thức cũng rất đáng thương, nên cô nghiêm túc lắng nghe, sau đó nghe ra được cách vài chỗ Tề Hồng Viễn sẽ sai liên tiếp vài nốt…
Sau khi Tề Hồng Viễn xuống sân khấu, người dẫn chương trình đi lên giới thiệu, “Tiết mục tiếp theo là tiết mục biểu diễn thời trang của lớp 5/2!”
Lời của người dẫn chương trình còn chưa dứt, Thư Nghi đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một tràng kinh ngạc, “Diễn thời trang?” “Wow! Lớp 2 sắp diễn thời trang sao?” “Họ mặc quần áo gì thế?”
Lý Tư Nghiên cũng mở to mắt, nhìn lên sân khấu phía trước không chớp mắt, cảm khái với Thư Nghi: “Trước đây tiết âm nhạc, tiết mỹ thuật, tiết thể dục của lớp hai đều bị giáo viên chủ nhiệm lớp họ chiếm hết, rồi dẫn họ tìm một phòng học múa trống để luyện tiết mục. Hỏi họ luyện tiết mục gì, tất cả mọi người lớp hai đều không nói, nói là giáo viên chủ nhiệm muốn giữ bí mật, hóa ra chính là diễn thời trang…”
Lúc này Thư Nghi cũng chợt nhớ ra, cô có ấn tượng với màn trình diễn thời trang này của lớp 5/2.
Dù gì thì sáu năm tiểu học của cô cũng đã tham gia hội diễn văn nghệ ngày quốc tế thiếu nhi, nhưng chỉ xem biểu diễn thời trang một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro