[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
Chương 50:
Tống Hàng Hàng
2024-10-12 08:45:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nghi để ý rằng lúc cô đang hát thì trong phòng học lại vang lên tiếng nói chuyện ríu rít.
Thư Nghi cảm thấy tiêu chuẩn thi âm nhạc nhất định cũng rất lỏng lẻo. Ngoại trừ những bạn hát lạc điều cùng với giọng nói của mọi người nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve thì sau khi giáo viên âm nhạc nhắc nhở mấy lần giọng nói thầm thì của các bạn ở lúc ngồi bên dưới đều nghe không rõ, ít nhất đều có thể đạt được điểm A.
Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của các bạn học thì trong lòng Thư Nghi lại có chút không được chắc chắn. Sau khi cô ngồi xuống lại thấp giọng dò hỏi Lý Tư Nghiên: “Vừa rồi lúc tớ hát mọi người ở dưới nghị luận cái gì vậy? Có chỗ nào tớ hát không ổn sao?”
Có phải có chỗ nào cô hát có vấn đề mà cô không tự biết không?
Lý Tư Nghiên cũng là một người đầu óc thô nên cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Chắc là không nói cậu đâu, không biết mọi người nói cái gì nữa.”
Thư Nghi nghĩ thầm cũng đúng, một đám học sinh tiểu học tụ tập lại với nhau nói chuyện thì dù có là chuyện vách tường ở phòng học bị bong tróc thì bọn họ cũng có thể tụ tập lại mà nói đến nửa ngày trời. Chắc hẳn là khi cô đang ca hát lại trùng hợp với lúc bọn họ đang nói đến đề tài gì đó nên có lẽ không có chuyện gì liên quan đến việc ca hát của cô.
Thư Nghi hoàn toàn không biết vào lúc cô đang ca hát thì có không ít các bạn học ở trong lớp đang thấp giọng nghị luận: “Cậu nói xem Thư Nghi hát bài này có phải muốn ám chỉ cái gì đúng không?”
“Rất yêu rất yêu anh… Đây có phải là cách đang thổ lộ đúng không?”
“Hả? Tớ chưa từng nghe nói Thư Nghi thích ai bao giờ?”
“Trước kia tớ cũng chưa từng nghe nói đến, nhưng mà hiện tại tớ cảm thấy có khả năng Thư Nghi thích Cao Tử Lân. Buổi sáng Cao Tử Lân quên mang túi giày, Thư Nghi đi theo cùng nhau thở dài…”
Mà Thư Nghi đang bị nghị luận lại hồn nhiên không biết chuyện gì. Sau khi Thư Nghi nghe thấy được lời khẳng định của Lý Tư Nghiên thì trong lòng cô lại vui vẻ nghĩ cô cảm thấy mình hát cũng không tồi lắm, không bị đứt quãng cũng không bị lạc nhịp…
Chắc hẳn cô đã có thêm được điểm A+ trong tay rồi.
Sáng sớm thứ bảy, Thư Nghi đang ăn sủi cảo tôm thì đã nghe thấy Lý Tư Nghiên ở dưới lầu gọi: “Thư Nghi… Thư Nghi…”
Thư Nghi mới vừa cắn một miếng vỏ bánh sủi cảo tôm vào miệng, từ từ hút lấy nước sốt bên trong thì lại nghe thấy Lý Tư Nghiên đang lớn tiếng gọi tên cô. Thư Nghi mạnh mẽ hút một miếng hung hăng bị bỏng một trận đau đến mức tức khắc hít hà khí lạnh.
Mẹ Thư Nghi mở cửa sổ ra nói với Lý Tư Nghiên: “Thư Nghi còn đang ăn cơm! Cháu đi lên chờ con bé đi!”
Thư Nghi rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân thình thịch của Lý Tư Nguyên đang lên lầu, con chó ở dưới lầu cũng bắt đầu sủa gâu gâu. Mẹ Thư Nghi mở cửa chào đón Lý Tư Nghiên đi vào rồi nói: “Cháu đã ăn bữa sáng chưa? Có muốn lại đây ăn một chút không?”
“Ăn…” Lý Tư Nghiên còn chưa nói dứt câu thì đã nhìn thấy vỉ sủi cảo hấp đang được đặt trên chiếc bàn nhỏ. Mỗi một cái vỏ đều là một nửa trong suốt có thể nhìn rõ ràng thấy toàn bộ con tôm to đã được bóc vỏ bên trong đó.
Từ trước tới nay Lý Tư Nghiên chưa từng được ăn sủi cảo tôm như vậy, thậm chí đây cũng là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy cho nên cô bé rất tò mò mà kề sát lại gần nhìn kỹ: “Đây là cái gì vậy ạ?”
Mẹ Thư Nghi nói: “Sủi cảo tôm, bên trong có tôm bóc vỏ và nhân thịt, dì cũng không biết làm cái này đâu nhưng không biết tại sao Thư Nghi lại nghĩ ra được cái này.”
Thư Nghi để ý rằng lúc cô đang hát thì trong phòng học lại vang lên tiếng nói chuyện ríu rít.
Thư Nghi cảm thấy tiêu chuẩn thi âm nhạc nhất định cũng rất lỏng lẻo. Ngoại trừ những bạn hát lạc điều cùng với giọng nói của mọi người nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve thì sau khi giáo viên âm nhạc nhắc nhở mấy lần giọng nói thầm thì của các bạn ở lúc ngồi bên dưới đều nghe không rõ, ít nhất đều có thể đạt được điểm A.
Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của các bạn học thì trong lòng Thư Nghi lại có chút không được chắc chắn. Sau khi cô ngồi xuống lại thấp giọng dò hỏi Lý Tư Nghiên: “Vừa rồi lúc tớ hát mọi người ở dưới nghị luận cái gì vậy? Có chỗ nào tớ hát không ổn sao?”
Có phải có chỗ nào cô hát có vấn đề mà cô không tự biết không?
Lý Tư Nghiên cũng là một người đầu óc thô nên cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Chắc là không nói cậu đâu, không biết mọi người nói cái gì nữa.”
Thư Nghi nghĩ thầm cũng đúng, một đám học sinh tiểu học tụ tập lại với nhau nói chuyện thì dù có là chuyện vách tường ở phòng học bị bong tróc thì bọn họ cũng có thể tụ tập lại mà nói đến nửa ngày trời. Chắc hẳn là khi cô đang ca hát lại trùng hợp với lúc bọn họ đang nói đến đề tài gì đó nên có lẽ không có chuyện gì liên quan đến việc ca hát của cô.
Thư Nghi hoàn toàn không biết vào lúc cô đang ca hát thì có không ít các bạn học ở trong lớp đang thấp giọng nghị luận: “Cậu nói xem Thư Nghi hát bài này có phải muốn ám chỉ cái gì đúng không?”
“Rất yêu rất yêu anh… Đây có phải là cách đang thổ lộ đúng không?”
“Hả? Tớ chưa từng nghe nói Thư Nghi thích ai bao giờ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trước kia tớ cũng chưa từng nghe nói đến, nhưng mà hiện tại tớ cảm thấy có khả năng Thư Nghi thích Cao Tử Lân. Buổi sáng Cao Tử Lân quên mang túi giày, Thư Nghi đi theo cùng nhau thở dài…”
Mà Thư Nghi đang bị nghị luận lại hồn nhiên không biết chuyện gì. Sau khi Thư Nghi nghe thấy được lời khẳng định của Lý Tư Nghiên thì trong lòng cô lại vui vẻ nghĩ cô cảm thấy mình hát cũng không tồi lắm, không bị đứt quãng cũng không bị lạc nhịp…
Chắc hẳn cô đã có thêm được điểm A+ trong tay rồi.
Sáng sớm thứ bảy, Thư Nghi đang ăn sủi cảo tôm thì đã nghe thấy Lý Tư Nghiên ở dưới lầu gọi: “Thư Nghi… Thư Nghi…”
Thư Nghi mới vừa cắn một miếng vỏ bánh sủi cảo tôm vào miệng, từ từ hút lấy nước sốt bên trong thì lại nghe thấy Lý Tư Nghiên đang lớn tiếng gọi tên cô. Thư Nghi mạnh mẽ hút một miếng hung hăng bị bỏng một trận đau đến mức tức khắc hít hà khí lạnh.
Mẹ Thư Nghi mở cửa sổ ra nói với Lý Tư Nghiên: “Thư Nghi còn đang ăn cơm! Cháu đi lên chờ con bé đi!”
Thư Nghi rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân thình thịch của Lý Tư Nguyên đang lên lầu, con chó ở dưới lầu cũng bắt đầu sủa gâu gâu. Mẹ Thư Nghi mở cửa chào đón Lý Tư Nghiên đi vào rồi nói: “Cháu đã ăn bữa sáng chưa? Có muốn lại đây ăn một chút không?”
“Ăn…” Lý Tư Nghiên còn chưa nói dứt câu thì đã nhìn thấy vỉ sủi cảo hấp đang được đặt trên chiếc bàn nhỏ. Mỗi một cái vỏ đều là một nửa trong suốt có thể nhìn rõ ràng thấy toàn bộ con tôm to đã được bóc vỏ bên trong đó.
Từ trước tới nay Lý Tư Nghiên chưa từng được ăn sủi cảo tôm như vậy, thậm chí đây cũng là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy cho nên cô bé rất tò mò mà kề sát lại gần nhìn kỹ: “Đây là cái gì vậy ạ?”
Mẹ Thư Nghi nói: “Sủi cảo tôm, bên trong có tôm bóc vỏ và nhân thịt, dì cũng không biết làm cái này đâu nhưng không biết tại sao Thư Nghi lại nghĩ ra được cái này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro