Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Còn Cha Đây
2024-11-22 18:12:17
Thế nhưng cô ta không hận mẹ mình, mà trái lại, cô ta hận Khương Như An.
Cô ta giơ tay lau nước mắt, nhìn ánh mắt bất thiện của Lưu Nga, cô ta cất tiếng nói: "Mẹ, nếu mẹ thật sự tức giận, thì mẹ cứ bảo nhà họ Kiều nhanh chóng từ hôn với nhà họ Khương đi, rồi đính hôn với con. Nếu nhà họ Khương mất đi đứa con rể tốt như Kiều Hạo, chắc chắn bọn họ sẽ rất tức giận, làm thế không phải chúng ta sẽ vớt vát lại được thể diện ư?"
Lưu Nga nghe lời cô ta nói xong, ít nhiều cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Trong đầu bà ta nhớ lại dáng vẻ hung tợn của Cao Thúy Hoa, nghiến răng nói:
"Cao Thúy Hoa chết tiệt kia, con gái của mình không giữ được đàn ông lại đi trút giận lên tôi, loại người gì vậy không biết! Bây giờ mày đến nhà họ Kiều, bảo Điền Phương lập tức đưa Kiều Hạo đến nhà họ từ hôn đi!"
Trong lòng Tô Ý vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy trên người bản thân và mẹ đều có vết thương, cô ta nói: "Mẹ, chúng ta chờ thêm hai ngày nữa rồi đi sau, vác cơ thể toàn vết thương qua đó cũng không thích hợp cho lắm..."
Nếu như bị Kiều Hạo nhìn thấy, thì sẽ xấu hổ chết mất.
Lúc này Lưu Nga mới cảm nhận được cơn đau rát trên mặt. Bà ta giơ tay lên sờ khẽ, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
----
"Con gái, mẹ không có chuyện gì đâu, con nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
Ánh mặt trời quá gay gắt, gương mặt nhỏ nhắn của Khương Như An bị phơi đến trắng bệch.
Cao Thúy Hoa nhìn mà lòng dạ đau xót, bà lập tức ném chuyện bản thân vừa đánh nhau với Lưu Nga ra sau đầu, trong mắt chỉ còn sự lo lắng cho con gái bảo bối:
"Con xem, gương mặt con trắng bệch như bột mì rồi đây này. Con nhanh đi về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu có chuyện gì thì vẫn còn ba thằng anh con ở đây cơ mà. Cơ thể chúng nó cao lớn, có thể hù dọa người khác, không có chuyện gì đâu."
Khương Vĩ Quốc đứng ở bên cạnh làm phông nền nãy giờ, lúc này mới khẽ ho một tiếng, lặng lẽ đứng thẳng lưng: "Còn có cha con ở đây cơ mà."
Cao Thúy Hoa: "Có chuyện của ông à? Ông đứng đực ra đây làm gì, còn không nhanh đi làm việc đi? Đừng có để đại đội trưởng tìm đến đây... Đúng rồi, cả nhà Lưu Nga chưa xin phép đại đội trưởng đã bỏ chạy, đợi chút nữa, ông nhớ báo với đại đội trưởng một tiếng đấy nhà, trừ công điểm nhà bọn họ.”
Cô ta giơ tay lau nước mắt, nhìn ánh mắt bất thiện của Lưu Nga, cô ta cất tiếng nói: "Mẹ, nếu mẹ thật sự tức giận, thì mẹ cứ bảo nhà họ Kiều nhanh chóng từ hôn với nhà họ Khương đi, rồi đính hôn với con. Nếu nhà họ Khương mất đi đứa con rể tốt như Kiều Hạo, chắc chắn bọn họ sẽ rất tức giận, làm thế không phải chúng ta sẽ vớt vát lại được thể diện ư?"
Lưu Nga nghe lời cô ta nói xong, ít nhiều cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Trong đầu bà ta nhớ lại dáng vẻ hung tợn của Cao Thúy Hoa, nghiến răng nói:
"Cao Thúy Hoa chết tiệt kia, con gái của mình không giữ được đàn ông lại đi trút giận lên tôi, loại người gì vậy không biết! Bây giờ mày đến nhà họ Kiều, bảo Điền Phương lập tức đưa Kiều Hạo đến nhà họ từ hôn đi!"
Trong lòng Tô Ý vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy trên người bản thân và mẹ đều có vết thương, cô ta nói: "Mẹ, chúng ta chờ thêm hai ngày nữa rồi đi sau, vác cơ thể toàn vết thương qua đó cũng không thích hợp cho lắm..."
Nếu như bị Kiều Hạo nhìn thấy, thì sẽ xấu hổ chết mất.
Lúc này Lưu Nga mới cảm nhận được cơn đau rát trên mặt. Bà ta giơ tay lên sờ khẽ, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
----
"Con gái, mẹ không có chuyện gì đâu, con nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
Ánh mặt trời quá gay gắt, gương mặt nhỏ nhắn của Khương Như An bị phơi đến trắng bệch.
Cao Thúy Hoa nhìn mà lòng dạ đau xót, bà lập tức ném chuyện bản thân vừa đánh nhau với Lưu Nga ra sau đầu, trong mắt chỉ còn sự lo lắng cho con gái bảo bối:
"Con xem, gương mặt con trắng bệch như bột mì rồi đây này. Con nhanh đi về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu có chuyện gì thì vẫn còn ba thằng anh con ở đây cơ mà. Cơ thể chúng nó cao lớn, có thể hù dọa người khác, không có chuyện gì đâu."
Khương Vĩ Quốc đứng ở bên cạnh làm phông nền nãy giờ, lúc này mới khẽ ho một tiếng, lặng lẽ đứng thẳng lưng: "Còn có cha con ở đây cơ mà."
Cao Thúy Hoa: "Có chuyện của ông à? Ông đứng đực ra đây làm gì, còn không nhanh đi làm việc đi? Đừng có để đại đội trưởng tìm đến đây... Đúng rồi, cả nhà Lưu Nga chưa xin phép đại đội trưởng đã bỏ chạy, đợi chút nữa, ông nhớ báo với đại đội trưởng một tiếng đấy nhà, trừ công điểm nhà bọn họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro