Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Đến Cửa Cầu Hôn...
2024-11-22 18:12:17
"Kiều Hạo, đến lúc này, đầu đuôi mọi chuyện thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi." Khương Như An khẽ cau mày, cô mím môi nói: "Tình huống hiện tại là hai nhà chúng ta đã từ hôn, hợp được thì tan được, anh không cần phải giải thích với tôi nữa."
Kiều Hạo nghe xong thì vô cùng sốt sắng: "An An, em nghe anh nói đã. Ngày đó anh vốn muốn cứu em, nhưng mà... Á!"
Đột nhiên anh ta hít sâu một hơi, xoa xoa nơi bị véo trên cánh tay mình.
Anh ta quay đầu nhìn gương mặt tối sầm của Tô Ý bằng ánh mắt khó hiểu, giọng điệu khó chịu: "Sao tự nhiên cô lại véo tôi?"
Tô Ý: "..."
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung lên người cô ta, Tô Ý bị nhìn như vậy thì cả người vã mồ hôi lạnh, ấp úng nói bừa: "Em, em cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cứ kì kèo ở đây mãi cũng không tốt..."
Kỹ năng diễn của cô ta quá kém, mọi người trong phòng chẳng ai tin tưởng cái lý do của cô ta.
Ánh mắt Điền Phương cứng lại, ngay khi bà ta đang định hỏi con trai mình xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ai đó gọi Cao Thúy Hoa.
"Có ai ở nhà không? Chị Cao có ở nhà không? Tôi là người nhà họ Lâm ở cuối thôn, tôi đưa con trai tôi đến nhà cầu hôn! Chị Cao có ở nhà không?"
Mọi người trong phòng, đến cả Khương Như An cũng sửng sốt.
Quả phụ Lâm, đến cửa cầu hôn á?
Cao Thúy Hoa là người đầu tiên phản ứng lại, bà trợn mắt lườm đám người Điền Phương: "Từ hôn xong rồi, các người còn ở lại nhà chúng tôi làm gì? Hừ, có phải các người cảm thấy sau khi con gái tôi bị nhà các người từ hôn, thì sẽ chẳng ai thèm nữa đúng không?"
Vừa nói, bà vừa hung hăng lườm Tô Ý một cái.
Ban nãy con khốn này còn chẳng thèm che giấu ánh mắt và biểu cảm hả hê khi người gặp họa.
Cứ làm như sau khi bị từ hôn, con gái bà sẽ phải sống cô độc cả quãng đời còn lại ấy.
"Vẫn không chịu đi à?"
Lực chú ý của Điền Phương bị dời đi, bà ta cười gượng hai tiếng: "Tuy rằng hai nhà chúng ta không thể thành thông gia, nhưng con nhóc Như An cũng lớn lên dưới sự chứng kiến của tôi mà, dù sao tôi cũng phải duyệt xem người đến cửa cầu hôn con bé có đáng tin cậy hay không chứ..."
Nói thì nói thế, nhưng giọng điệu bà ta tỏ rõ bà ta chẳng hề xem trọng con trai của quả phụ Lâm, cảm thấy đối phương kém xa Kiều Hạo nhà bà ta.
Con trai bà ta là học sinh cấp ba, vô cùng thông minh.
Thầy giáo còn nói anh ta nhất định sẽ thi đỗ đại học, trở thành sinh viên có triển vọng cơ mà!
Kiều Hạo nghe xong thì vô cùng sốt sắng: "An An, em nghe anh nói đã. Ngày đó anh vốn muốn cứu em, nhưng mà... Á!"
Đột nhiên anh ta hít sâu một hơi, xoa xoa nơi bị véo trên cánh tay mình.
Anh ta quay đầu nhìn gương mặt tối sầm của Tô Ý bằng ánh mắt khó hiểu, giọng điệu khó chịu: "Sao tự nhiên cô lại véo tôi?"
Tô Ý: "..."
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung lên người cô ta, Tô Ý bị nhìn như vậy thì cả người vã mồ hôi lạnh, ấp úng nói bừa: "Em, em cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cứ kì kèo ở đây mãi cũng không tốt..."
Kỹ năng diễn của cô ta quá kém, mọi người trong phòng chẳng ai tin tưởng cái lý do của cô ta.
Ánh mắt Điền Phương cứng lại, ngay khi bà ta đang định hỏi con trai mình xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ai đó gọi Cao Thúy Hoa.
"Có ai ở nhà không? Chị Cao có ở nhà không? Tôi là người nhà họ Lâm ở cuối thôn, tôi đưa con trai tôi đến nhà cầu hôn! Chị Cao có ở nhà không?"
Mọi người trong phòng, đến cả Khương Như An cũng sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả phụ Lâm, đến cửa cầu hôn á?
Cao Thúy Hoa là người đầu tiên phản ứng lại, bà trợn mắt lườm đám người Điền Phương: "Từ hôn xong rồi, các người còn ở lại nhà chúng tôi làm gì? Hừ, có phải các người cảm thấy sau khi con gái tôi bị nhà các người từ hôn, thì sẽ chẳng ai thèm nữa đúng không?"
Vừa nói, bà vừa hung hăng lườm Tô Ý một cái.
Ban nãy con khốn này còn chẳng thèm che giấu ánh mắt và biểu cảm hả hê khi người gặp họa.
Cứ làm như sau khi bị từ hôn, con gái bà sẽ phải sống cô độc cả quãng đời còn lại ấy.
"Vẫn không chịu đi à?"
Lực chú ý của Điền Phương bị dời đi, bà ta cười gượng hai tiếng: "Tuy rằng hai nhà chúng ta không thể thành thông gia, nhưng con nhóc Như An cũng lớn lên dưới sự chứng kiến của tôi mà, dù sao tôi cũng phải duyệt xem người đến cửa cầu hôn con bé có đáng tin cậy hay không chứ..."
Nói thì nói thế, nhưng giọng điệu bà ta tỏ rõ bà ta chẳng hề xem trọng con trai của quả phụ Lâm, cảm thấy đối phương kém xa Kiều Hạo nhà bà ta.
Con trai bà ta là học sinh cấp ba, vô cùng thông minh.
Thầy giáo còn nói anh ta nhất định sẽ thi đỗ đại học, trở thành sinh viên có triển vọng cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro