Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Không Đi Không...
2024-11-22 18:12:17
Tất cả mọi người hoảng hốt ngồi trên ghế, nhìn thấy đống đồ bày biện đầy bàn, cả ai thốt nên lời.
Sữa mạch nha, Thuốc lá Hồng Tháp Sơn, kẹo sữa, đường trắng... Toàn bộ đều là những đồ đắt đỏ, là đồ vật mà bọn họ căn bản không có tiền mua.
Ngay cả Cao Thúy Hoa vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy nhiều đồ như vậy, bà cũng không nhịn được mà có chút ngây ngẩn.
"Con gái à? Chỗ này tốn hết bao nhiêu tiền thế?" Một lúc lâu sau, Cao Thúy Hoa mới cất tiếng: "Sao con không biết tiết kiệm một chút hả?"
"Mua đồ cho người trong nhà thì tiết kiệm cái gì ạ?" Khương Như An khẽ chớp chớp mắt, cô giơ tay bới đống đồ trên bàn, rồi lấy ra hai đôi giày vải đưa cho Cao Thúy Hoa và Khương Vĩ Quốc: "Cha, mẹ, đây là giày vải con mua cho hai người. Cái này là sữa mạch nha, có thể pha với nước để uống, rất có lợi cho sức khỏe, bình thường cũng có thể cho cháu trai, cháu gái uống một bát. Các anh trai thích hút thuốc, đây là hai bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn. Con mua cho chị dâu mỗi người một kem dưỡng trân châu..."
"Muối và đường trong nhà cũng hết rồi, nên con mua hai cân, đây là túi kẹo trái cây, cho mấy đứa cháu trai, cháu gái ăn..."
Ba anh em nhìn hai bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn ở trước mặt mà lòng cực kỳ hưng phấn, họ không nhịn được cẩn thận sờ sờ một cái: "Thuốc lá Hồng Tháp Sơn à? Anh biết loại thuốc này, rất đắt, lúc trước chỉ có mỗi đại đội trưởng từng hút qua, hình như một bao tốn tận một đồng năm hào... Em gái, cái này đắt quá."
Khương Vĩ Quốc vốn không giỏi ăn nói, ông chỉ ôm đôi giày vải Khương Như An mua cho liên tục vuốt xe, lực đạo rất nhẹ, chỉ sợ bàn tay đầy vết trai sẽ làm hỏng giày vải.
Ông không biết nói thế nào mới có thể bày tỏ tâm trạng hiện tại của mình, chỉ liên tục cười, gương mặt tràn ngập ý cười, khiến nếp nhăn trên mặt chen lại với nhau: "An An à, đôi giày này có phải đắt lắm không? Kiếm tiền không dễ dàng, con tự cất đi, giầy của cha vẫn có thể đi mà."
Ông cúi đầu nhìn đôi giày bẩn đến độ không nhìn ra màu sắc ban đầu ở dưới chân, sợ con gái nhìn thấy nên vội vàng rụt chân về phía sau, nụ cười trên gương mặt già vô cùng hàm hậu.
Khương Như An thu hết hành động của ông vào mắt, trong lòng cô đột nhiên đau xót vô cùng.
Cô nở một nụ cười rồi đáp: "Cha, đây là tâm ý của con, cha không đi là không được đâu."
Khương Vĩ Quốc sờ sờ giày vải: "Đắt quá, mua đôi rẻ chút thì cha còn dám xỏ."
Sữa mạch nha, Thuốc lá Hồng Tháp Sơn, kẹo sữa, đường trắng... Toàn bộ đều là những đồ đắt đỏ, là đồ vật mà bọn họ căn bản không có tiền mua.
Ngay cả Cao Thúy Hoa vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy nhiều đồ như vậy, bà cũng không nhịn được mà có chút ngây ngẩn.
"Con gái à? Chỗ này tốn hết bao nhiêu tiền thế?" Một lúc lâu sau, Cao Thúy Hoa mới cất tiếng: "Sao con không biết tiết kiệm một chút hả?"
"Mua đồ cho người trong nhà thì tiết kiệm cái gì ạ?" Khương Như An khẽ chớp chớp mắt, cô giơ tay bới đống đồ trên bàn, rồi lấy ra hai đôi giày vải đưa cho Cao Thúy Hoa và Khương Vĩ Quốc: "Cha, mẹ, đây là giày vải con mua cho hai người. Cái này là sữa mạch nha, có thể pha với nước để uống, rất có lợi cho sức khỏe, bình thường cũng có thể cho cháu trai, cháu gái uống một bát. Các anh trai thích hút thuốc, đây là hai bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn. Con mua cho chị dâu mỗi người một kem dưỡng trân châu..."
"Muối và đường trong nhà cũng hết rồi, nên con mua hai cân, đây là túi kẹo trái cây, cho mấy đứa cháu trai, cháu gái ăn..."
Ba anh em nhìn hai bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn ở trước mặt mà lòng cực kỳ hưng phấn, họ không nhịn được cẩn thận sờ sờ một cái: "Thuốc lá Hồng Tháp Sơn à? Anh biết loại thuốc này, rất đắt, lúc trước chỉ có mỗi đại đội trưởng từng hút qua, hình như một bao tốn tận một đồng năm hào... Em gái, cái này đắt quá."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vĩ Quốc vốn không giỏi ăn nói, ông chỉ ôm đôi giày vải Khương Như An mua cho liên tục vuốt xe, lực đạo rất nhẹ, chỉ sợ bàn tay đầy vết trai sẽ làm hỏng giày vải.
Ông không biết nói thế nào mới có thể bày tỏ tâm trạng hiện tại của mình, chỉ liên tục cười, gương mặt tràn ngập ý cười, khiến nếp nhăn trên mặt chen lại với nhau: "An An à, đôi giày này có phải đắt lắm không? Kiếm tiền không dễ dàng, con tự cất đi, giầy của cha vẫn có thể đi mà."
Ông cúi đầu nhìn đôi giày bẩn đến độ không nhìn ra màu sắc ban đầu ở dưới chân, sợ con gái nhìn thấy nên vội vàng rụt chân về phía sau, nụ cười trên gương mặt già vô cùng hàm hậu.
Khương Như An thu hết hành động của ông vào mắt, trong lòng cô đột nhiên đau xót vô cùng.
Cô nở một nụ cười rồi đáp: "Cha, đây là tâm ý của con, cha không đi là không được đâu."
Khương Vĩ Quốc sờ sờ giày vải: "Đắt quá, mua đôi rẻ chút thì cha còn dám xỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro