Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Không Phải Ngườ...
2024-11-22 18:12:17
"Anh yên tâm đi, nếu cả hai nhà đều đồng ý chuyện cưới gả của chúng ta, em cũng sẽ đồng ý gả cho anh, nhưng mà, anh không thể ngăn cản em làm chuyện mà mình muốn đâu đấy nhé."
Lâm Thừa Ngôn có chút cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Khương Như An, biểu cảm thoạt nhìn có chút dữ tợn, anh buột miệng nói: "Chẳng lẽ nếu em muốn bỏ anh ở bên cạnh cái tên gầy như sào trúc kia, anh cũng không thể ngăn cản à?"
Khương Như An: "..."
"Em không phải loại người như thế."
"Chỉ cần em không là chuyện có lỗi với gia đình, anh sẽ không ngăn cản."
Lúc này, cặp mày nhíu chặt của Lâm Thừa Ngôn mới khẽ buông lỏng, nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt đang tươi cười nhìn mình, trong lòng anh lại càng căng thẳng hơn.
Anh lại nhíu mày, tỏ vẻ "hung thần ác sát" nói: "... Anh chạy vận chuyển thường phải đến thủ đô, em có muốn xem vài chuyện về thủ đô không?"
Khương Như An khẽ nhướng mày, cô gật đầu đáp: "Anh kể đi ạ!"
Ban đầu Lâm Thừa Ngôn còn có chút căng thẳng, nói chuyện khá lắp bắp, thế nhưng về sau thì dần dần trở nên lưu loát kể ra sự phồn hoa và náo nhiệt về thủ đô trong mắt anh.
Anh vừa nói vừa thầm đánh giá Khương Như An, thấy cô nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn phát ra tiếng cảm thán, anh lại càng kể hăng say hơn.
Điều này khiến Khương Như An không khỏi liên tưởng đến chim công đực thích xòe đuôi khoe mình trước mặt con cái, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lâm Thừa Ngôn: "...?"
Anh có nói gì buồn cười đâu?
"An An!" Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ xa chạy tới, sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai, Khương Như An mới cau mày.
Thế nhưng cô chưa kịp làm gì đã được Lâm Thừa Ngôn bảo vệ ở sau lưng, bị che kín mít.
Không nhìn thấy Khương Như An, Kiều Hạo trợn mắt lườm anh: "Tôi và An An có chuyện cần nói, anh đừng cản đường."
Khương Như An ló cái đầu ra: "Cứ nói thế này là được."
Kiều Hạo không tình nguyện lườm Lâm Thừa Ngôn một cái: "Chuyện giữa hai chúng ta, dựa vào đâu mà phải nói cho người đàn ông này nghe?"
"Chỉ bằng việc anh ấy sẽ trở thành chồng tương lai của tôi." Giọng điệu của Khương Như An nhẹ nhàng, cũng không để ý đến sự mất mát bi thương trên mặt Kiều Hạo.
Thấy anh ta đột nhiên im lặng không nói gì nữa, cô bèn nói: "Nếu anh không còn gì để nói nữa, vậy chúng tôi về trước đây."
"..."
Kiều Hạo khẽ cắn môi: "An An, em thật sự muốn kết hôn với một người mình không quen biết ư? Em không quen anh ta, bây giờ đã không thịnh hành kiểu ép duyên nữa rồi, em hoàn toàn có thể tự lựa chọn hạnh phúc cho mình. Em không thể lấy hạnh phúc cả đời mình ra nói đùa được?"
Lâm Thừa Ngôn có chút cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Khương Như An, biểu cảm thoạt nhìn có chút dữ tợn, anh buột miệng nói: "Chẳng lẽ nếu em muốn bỏ anh ở bên cạnh cái tên gầy như sào trúc kia, anh cũng không thể ngăn cản à?"
Khương Như An: "..."
"Em không phải loại người như thế."
"Chỉ cần em không là chuyện có lỗi với gia đình, anh sẽ không ngăn cản."
Lúc này, cặp mày nhíu chặt của Lâm Thừa Ngôn mới khẽ buông lỏng, nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt đang tươi cười nhìn mình, trong lòng anh lại càng căng thẳng hơn.
Anh lại nhíu mày, tỏ vẻ "hung thần ác sát" nói: "... Anh chạy vận chuyển thường phải đến thủ đô, em có muốn xem vài chuyện về thủ đô không?"
Khương Như An khẽ nhướng mày, cô gật đầu đáp: "Anh kể đi ạ!"
Ban đầu Lâm Thừa Ngôn còn có chút căng thẳng, nói chuyện khá lắp bắp, thế nhưng về sau thì dần dần trở nên lưu loát kể ra sự phồn hoa và náo nhiệt về thủ đô trong mắt anh.
Anh vừa nói vừa thầm đánh giá Khương Như An, thấy cô nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn phát ra tiếng cảm thán, anh lại càng kể hăng say hơn.
Điều này khiến Khương Như An không khỏi liên tưởng đến chim công đực thích xòe đuôi khoe mình trước mặt con cái, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thừa Ngôn: "...?"
Anh có nói gì buồn cười đâu?
"An An!" Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ xa chạy tới, sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai, Khương Như An mới cau mày.
Thế nhưng cô chưa kịp làm gì đã được Lâm Thừa Ngôn bảo vệ ở sau lưng, bị che kín mít.
Không nhìn thấy Khương Như An, Kiều Hạo trợn mắt lườm anh: "Tôi và An An có chuyện cần nói, anh đừng cản đường."
Khương Như An ló cái đầu ra: "Cứ nói thế này là được."
Kiều Hạo không tình nguyện lườm Lâm Thừa Ngôn một cái: "Chuyện giữa hai chúng ta, dựa vào đâu mà phải nói cho người đàn ông này nghe?"
"Chỉ bằng việc anh ấy sẽ trở thành chồng tương lai của tôi." Giọng điệu của Khương Như An nhẹ nhàng, cũng không để ý đến sự mất mát bi thương trên mặt Kiều Hạo.
Thấy anh ta đột nhiên im lặng không nói gì nữa, cô bèn nói: "Nếu anh không còn gì để nói nữa, vậy chúng tôi về trước đây."
"..."
Kiều Hạo khẽ cắn môi: "An An, em thật sự muốn kết hôn với một người mình không quen biết ư? Em không quen anh ta, bây giờ đã không thịnh hành kiểu ép duyên nữa rồi, em hoàn toàn có thể tự lựa chọn hạnh phúc cho mình. Em không thể lấy hạnh phúc cả đời mình ra nói đùa được?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro