Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Nhà Họ Tô Có Gì...
2024-11-22 18:12:17
Chồng và con trai của bà ta cũng cầm cuốc chạy theo sau, nhóm người dân đứng xung quanh thấy vậy thì lập tức cười ầm thành tiếng, bầu không khí tràn ngập mùi vui vẻ.
Chẳng qua phần lớn những người cười lớn tiếng là đàn ông, còn những người phụ nữ lại nhìn nhau với ánh mắt sâu xa khó lường.
"Con nhóc nhà họ Tô kia không đơn giản, mới tí tuổi thôi mà đã lắm mưu nhiều kế như vậy."
"Lạ thật, trước kia con nhóc nhà họ Tô có thế đâu? Nhìn mặt cũng không giống người sẽ làm chuyện tàn nhẫn như thế."
"Hừ, biết người biết mặt không biết lòng. Nếu nói thế, thì con nhóc Như An kia thảm thật đấy, suýt chút nữa mất mạng thì không nói, chồng chưa cưới cũng bị người ta cướp luôn... Mọi người nói xem, bao giờ nhà họ Kiều sẽ đến từ hôn nhỉ? Còn nữa, bao giờ thằng con trai nhà quả phụ - cái đứa đã cứu con nhóc Như An từ dưới sông lên ấy, sẽ đến cầu hôn nhỉ?”
“Lần này nhà họ Khương xui xẻo rồi, mất đi một đứa con rể tốt như Kiều Hạo, con trai của quả phụ cũng chẳng biết là người thế nào nữa, bình thường chúng ta cũng không gặp cậu ta..."
"Nhà họ Kiều cũng xui xẻo mà, bỏ lỡ một nhà thông gia tốt như nhà họ Khương. Mọi người tưởng nhà họ Tô kia tốt đẹp lắm chắc? Trong mắt bà già Lưu Nga kiến thức hạn hẹp kia chỉ có tiền và con trai thôi.”
“Mà con trai bà ta làm gì cũng chẳng nên hồn, là đồ lười biếng, vô dụng có tiếng cái thôn này. Lão Tô cũng có khác gì vợ mình đâu. Bây giờ thoạt nhìn con nhóc Tô Ý kia cũng không phải người dễ sống chung, chậc chậc, nhà họ Kiều xui tận mạng rồi."
Nhắc đến nhà họ Tô và Tô Ý, trong giọng nói của người xung quanh ít nhiều cũng có chút coi thường.
Mẹ của Kiều Hạo - Điền Phương cũng đứng lẫn trong đám đông hóng chuyện, bà ta chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện mất mặt của nhà họ Tô.
Nghĩ đến sau này phải trở thành thông gia với loại người như nhà họ Tô, ngực bà ta tức anh ách.
Bà ta không nỡ trách mắng con trai mình, cũng chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên người Tô Ý, nếu không phải cô ta nằng nặc kéo con nhóc Như An ra bờ sông, thì hai người đã không bị ngã xuống sông.
Mà không bị ngã xuống sông, thì nhà họ vẫn là thông gia với nhà họ Khương, Khương Như An vẫn là đứa con dâu bà vừa ý.
Con nhóc Như An kia rất tốt, dáng dấp vừa xinh đẹp, đầu óc lại thông minh. Tuy rằng tính cách có chút yếu ớt, nhưng cô lại biết nói ngọt mà.
Hơn nữa, mọi người trong gia đình nhà họ Khương không tệ, con trai con dâu lại chưa sống riêng, Khương Vĩ Quốc còn có tay nghề thợ mộc... Nhà họ Tô thì có gì?
Cái gì cũng không có! Chỉ có một thằng con trai hết ăn lại nằm, làm gì cũng không nên hồn thôi.
Chẳng qua phần lớn những người cười lớn tiếng là đàn ông, còn những người phụ nữ lại nhìn nhau với ánh mắt sâu xa khó lường.
"Con nhóc nhà họ Tô kia không đơn giản, mới tí tuổi thôi mà đã lắm mưu nhiều kế như vậy."
"Lạ thật, trước kia con nhóc nhà họ Tô có thế đâu? Nhìn mặt cũng không giống người sẽ làm chuyện tàn nhẫn như thế."
"Hừ, biết người biết mặt không biết lòng. Nếu nói thế, thì con nhóc Như An kia thảm thật đấy, suýt chút nữa mất mạng thì không nói, chồng chưa cưới cũng bị người ta cướp luôn... Mọi người nói xem, bao giờ nhà họ Kiều sẽ đến từ hôn nhỉ? Còn nữa, bao giờ thằng con trai nhà quả phụ - cái đứa đã cứu con nhóc Như An từ dưới sông lên ấy, sẽ đến cầu hôn nhỉ?”
“Lần này nhà họ Khương xui xẻo rồi, mất đi một đứa con rể tốt như Kiều Hạo, con trai của quả phụ cũng chẳng biết là người thế nào nữa, bình thường chúng ta cũng không gặp cậu ta..."
"Nhà họ Kiều cũng xui xẻo mà, bỏ lỡ một nhà thông gia tốt như nhà họ Khương. Mọi người tưởng nhà họ Tô kia tốt đẹp lắm chắc? Trong mắt bà già Lưu Nga kiến thức hạn hẹp kia chỉ có tiền và con trai thôi.”
“Mà con trai bà ta làm gì cũng chẳng nên hồn, là đồ lười biếng, vô dụng có tiếng cái thôn này. Lão Tô cũng có khác gì vợ mình đâu. Bây giờ thoạt nhìn con nhóc Tô Ý kia cũng không phải người dễ sống chung, chậc chậc, nhà họ Kiều xui tận mạng rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắc đến nhà họ Tô và Tô Ý, trong giọng nói của người xung quanh ít nhiều cũng có chút coi thường.
Mẹ của Kiều Hạo - Điền Phương cũng đứng lẫn trong đám đông hóng chuyện, bà ta chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện mất mặt của nhà họ Tô.
Nghĩ đến sau này phải trở thành thông gia với loại người như nhà họ Tô, ngực bà ta tức anh ách.
Bà ta không nỡ trách mắng con trai mình, cũng chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên người Tô Ý, nếu không phải cô ta nằng nặc kéo con nhóc Như An ra bờ sông, thì hai người đã không bị ngã xuống sông.
Mà không bị ngã xuống sông, thì nhà họ vẫn là thông gia với nhà họ Khương, Khương Như An vẫn là đứa con dâu bà vừa ý.
Con nhóc Như An kia rất tốt, dáng dấp vừa xinh đẹp, đầu óc lại thông minh. Tuy rằng tính cách có chút yếu ớt, nhưng cô lại biết nói ngọt mà.
Hơn nữa, mọi người trong gia đình nhà họ Khương không tệ, con trai con dâu lại chưa sống riêng, Khương Vĩ Quốc còn có tay nghề thợ mộc... Nhà họ Tô thì có gì?
Cái gì cũng không có! Chỉ có một thằng con trai hết ăn lại nằm, làm gì cũng không nên hồn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro