Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Sáng Tác
2024-11-22 18:12:17
Trùng hợp là từ nhỏ nguyên chủ đã thích đọc sách, mỗi lần sáng tác văn đều được giáo viên dùng làm văn mẫu đọc diễn cảm trước lớp, nên cho dù cô sáng tác cũng không vi phạm thiết lập của nguyên chủ.
Ngòi bút đặt giữa những ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng chuyển động. Khương Như An nhìn chằm chằm quyển vở trên bàn, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Khương Như An đã xuyên qua rất nhiều thế giới, trong đó có vài thế giới, thân phận của cô là tác giả, tác giả văn học mạng.
Đối với cô mà nói, sáng tác cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, đầu óc vừa suy nghĩ một chút đã có thể nghĩ ra nội dung thích hợp với niên đại này.
Cô định viết một truyện ngắn khoảng năm nghìn chữ về quê hương và tuổi thơ của mình, rồi gửi cho các tòa soạn và tạp chí xem sao.
Không cần bản thảo, ngòi bút dưới tay Khương Như An trực tiếp di chuyển trên quyển vở, từng chữ từng chữ hiện ra.
Trong phòng lúc này vô cùng im lặng, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy tạo ra âm thanh sàn sạt.
Ánh mắt trời buổi chiều còn gay gắt hơn cả buổi sáng, có vài vạt nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trang giấy, khiến nó thoạt trông như được bao phủ bởi một vầng hào quang chói mắt.
Mãi đến khi mặt trời lặn về tây, Khương Như An đã viết cả buổi chiều mới buông bút ra, khẽ xoay xoay cổ tay, đấm bóp thắt lưng, rồi mới đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Cao Thúy Hoa vẫn luôn tuân thủ quan niệm buổi trưa ăn nhiều, buổi tối ăn ít, bà cảm thấy buổi tối ăn ít một chút cũng không sao, dù sao ngủ say rồi cũng chẳng cảm thấy đói.
Hơn nữa sáng hôm sau ngủ dậy là được ăn sáng ngay, nên thường lượng thức ăn buổi tối sẽ ít hơn buổi trưa.
Khương Như An ra miếng đất sau vườn hái được hai nắm ngọn bí, cô định làm một đĩa ngọn bí trộn.
Ngọn bí cũng không phải thứ hiếm lạ gì, cho dù có hái nhiều một chút thì Cao Thúy Hoa cũng sẽ không đau lòng. Vì thế Khương Như An hái hẳn hai nắm to.
Ngọn bí sau khi rửa sạch thì trần qua nước nóng, lại vớt lên rồi bỏ vào nước lạnh ngâm thêm một lát, sau đó vớt vào chậu, cho thêm tương, dầu, muối.
Ở nông thôn không có nhiều gia vị, chỉ có dầu, muối, tương, dấm chua; Khương Như An cho muối, nước tương, giấm chua và ớt băm nhỏ vào chậu, cuối cùng cô nhỏ thêm vài giọt dầu lên, trộn đều.
Dầu rất đắt, nếu không cô còn muốn đun nóng dầu rồi mới đổ vào chậu, như vậy có thể phát huy tối đa hương vị của món ăn ngày.
Ngòi bút đặt giữa những ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng chuyển động. Khương Như An nhìn chằm chằm quyển vở trên bàn, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Khương Như An đã xuyên qua rất nhiều thế giới, trong đó có vài thế giới, thân phận của cô là tác giả, tác giả văn học mạng.
Đối với cô mà nói, sáng tác cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, đầu óc vừa suy nghĩ một chút đã có thể nghĩ ra nội dung thích hợp với niên đại này.
Cô định viết một truyện ngắn khoảng năm nghìn chữ về quê hương và tuổi thơ của mình, rồi gửi cho các tòa soạn và tạp chí xem sao.
Không cần bản thảo, ngòi bút dưới tay Khương Như An trực tiếp di chuyển trên quyển vở, từng chữ từng chữ hiện ra.
Trong phòng lúc này vô cùng im lặng, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy tạo ra âm thanh sàn sạt.
Ánh mắt trời buổi chiều còn gay gắt hơn cả buổi sáng, có vài vạt nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trang giấy, khiến nó thoạt trông như được bao phủ bởi một vầng hào quang chói mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi đến khi mặt trời lặn về tây, Khương Như An đã viết cả buổi chiều mới buông bút ra, khẽ xoay xoay cổ tay, đấm bóp thắt lưng, rồi mới đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Cao Thúy Hoa vẫn luôn tuân thủ quan niệm buổi trưa ăn nhiều, buổi tối ăn ít, bà cảm thấy buổi tối ăn ít một chút cũng không sao, dù sao ngủ say rồi cũng chẳng cảm thấy đói.
Hơn nữa sáng hôm sau ngủ dậy là được ăn sáng ngay, nên thường lượng thức ăn buổi tối sẽ ít hơn buổi trưa.
Khương Như An ra miếng đất sau vườn hái được hai nắm ngọn bí, cô định làm một đĩa ngọn bí trộn.
Ngọn bí cũng không phải thứ hiếm lạ gì, cho dù có hái nhiều một chút thì Cao Thúy Hoa cũng sẽ không đau lòng. Vì thế Khương Như An hái hẳn hai nắm to.
Ngọn bí sau khi rửa sạch thì trần qua nước nóng, lại vớt lên rồi bỏ vào nước lạnh ngâm thêm một lát, sau đó vớt vào chậu, cho thêm tương, dầu, muối.
Ở nông thôn không có nhiều gia vị, chỉ có dầu, muối, tương, dấm chua; Khương Như An cho muối, nước tương, giấm chua và ớt băm nhỏ vào chậu, cuối cùng cô nhỏ thêm vài giọt dầu lên, trộn đều.
Dầu rất đắt, nếu không cô còn muốn đun nóng dầu rồi mới đổ vào chậu, như vậy có thể phát huy tối đa hương vị của món ăn ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro