Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Tình Mẹ Mãnh Li...
2024-11-22 18:12:17
Đôi mắt Kiều Hạo trợn tròn lên, thấy đối phương to gan lớn mật làm ra hành động như thế, anh ta bị dọa cho hoảng hốt.
Sắc mặt lạnh lùng của anh ta dần dịu lại, nhìn Tô Ý vừa căng thẳng vừa xấu hổ đến độ hai má phiếm hồng trước mặt, âm thanh của anh ta cũng mềm mại hơn nhiều: "... Anh cũng không trách em. Thôi bỏ đi, em về trước đi."
Tô Ý gật đầu, sau khi xoay người, khóe môi cô ta nở một nụ cười đắc ý vì đã thực hiện được ý đồ.
Khương Như An đưa Lâm Thừa Ngôn đi dạo hai vòng, sau đó quay về nhà chính.
Xem ra Cao Thúy Hoa và quả phụ Lâm trò chuyện vô cùng vui vẻ, trên mặt đều mang theo nụ cười, vừa thấy hai người quay lại, nụ cười kia lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Thời gian không còn sớm nữa, quả phụ Lâm cũng đứng dậy rồi nói: "Vậy được rồi, tôi đưa Thừa Ngôn về nhà trước, đợi xác định được ngày tốt, chúng tôi sẽ lại đến cửa cầu hôn và đính hôn."
Cao Thúy Hoa giữ người lại: "Ở lại ăn bữa cơm đã."
"Không được." Quả phụ Lâm biết chuyện hai mẹ con họ đột nhiên đến nhà người ta đã có chút đường đột, chắc chắn đối phương không kịp chuẩn bị đồ ăn chiêu đãi, nên bà ấy cười nói: "Để hôm khác, hôm khác tôi nhất định sẽ ở lại."
Cao Thúy Hoa vô cùng hài lòng với sự thấu hiểu đầy chu đáo của đối phương, thái độ của bà lại càng trở nên nhiệt tình hơn.
Bà đứng dậy kéo tay con gái cùng đưa quả phụ Lâm và Lâm Thừa Ngôn đến cổng, đợi bóng dáng của đối phương biến mất ở cuối con đường nhỏ, bà mới quay đầu nhỏ giọng hỏi Khương Như An: "Bé ngoan, con cảm thấy thằng nhóc kia thế nào? Mẹ cảm thấy được đấy, quả phụ Lâm kia là người dễ sống chung, tính cách tốt, đứa con do một tay bà ấy nuôi nấng, chắc chắn không tệ vào đâu được."
"Hơn nữa thằng bé còn làm việc ở đội vận chuyển, tiền lương một tháng tận hơn ba mươi tệ cơ mà. Chờ con gả vào đó sẽ lập tức được giữ tiền, bên trên chỉ có một bà mẹ chồng có tính tình tốt, lại không có họ hàng thân thích gì khác, sẽ không quá mệt mỏi. Mẹ cảm giác, thằng nhóc này tốt hơn Kiều Hạo nhiều..."
Sợ cô không hiểu, Cao Thúy Hoa giải thích từng chút một cho cô nghe, giọng điệu khỏi phải nói có bao nhiêu nghiêm túc.
Khương Như An nghiêng đầu nhìn về phía Cao Thúy Hoa đang nói liên miên, nghiêm túc phân tích sự lợi - hại trong chuyện này, cô lại lần nữa cảm nhận được tình mẹ mãnh liệt từ trên người đối phương.
Sắc mặt lạnh lùng của anh ta dần dịu lại, nhìn Tô Ý vừa căng thẳng vừa xấu hổ đến độ hai má phiếm hồng trước mặt, âm thanh của anh ta cũng mềm mại hơn nhiều: "... Anh cũng không trách em. Thôi bỏ đi, em về trước đi."
Tô Ý gật đầu, sau khi xoay người, khóe môi cô ta nở một nụ cười đắc ý vì đã thực hiện được ý đồ.
Khương Như An đưa Lâm Thừa Ngôn đi dạo hai vòng, sau đó quay về nhà chính.
Xem ra Cao Thúy Hoa và quả phụ Lâm trò chuyện vô cùng vui vẻ, trên mặt đều mang theo nụ cười, vừa thấy hai người quay lại, nụ cười kia lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Thời gian không còn sớm nữa, quả phụ Lâm cũng đứng dậy rồi nói: "Vậy được rồi, tôi đưa Thừa Ngôn về nhà trước, đợi xác định được ngày tốt, chúng tôi sẽ lại đến cửa cầu hôn và đính hôn."
Cao Thúy Hoa giữ người lại: "Ở lại ăn bữa cơm đã."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được." Quả phụ Lâm biết chuyện hai mẹ con họ đột nhiên đến nhà người ta đã có chút đường đột, chắc chắn đối phương không kịp chuẩn bị đồ ăn chiêu đãi, nên bà ấy cười nói: "Để hôm khác, hôm khác tôi nhất định sẽ ở lại."
Cao Thúy Hoa vô cùng hài lòng với sự thấu hiểu đầy chu đáo của đối phương, thái độ của bà lại càng trở nên nhiệt tình hơn.
Bà đứng dậy kéo tay con gái cùng đưa quả phụ Lâm và Lâm Thừa Ngôn đến cổng, đợi bóng dáng của đối phương biến mất ở cuối con đường nhỏ, bà mới quay đầu nhỏ giọng hỏi Khương Như An: "Bé ngoan, con cảm thấy thằng nhóc kia thế nào? Mẹ cảm thấy được đấy, quả phụ Lâm kia là người dễ sống chung, tính cách tốt, đứa con do một tay bà ấy nuôi nấng, chắc chắn không tệ vào đâu được."
"Hơn nữa thằng bé còn làm việc ở đội vận chuyển, tiền lương một tháng tận hơn ba mươi tệ cơ mà. Chờ con gả vào đó sẽ lập tức được giữ tiền, bên trên chỉ có một bà mẹ chồng có tính tình tốt, lại không có họ hàng thân thích gì khác, sẽ không quá mệt mỏi. Mẹ cảm giác, thằng nhóc này tốt hơn Kiều Hạo nhiều..."
Sợ cô không hiểu, Cao Thúy Hoa giải thích từng chút một cho cô nghe, giọng điệu khỏi phải nói có bao nhiêu nghiêm túc.
Khương Như An nghiêng đầu nhìn về phía Cao Thúy Hoa đang nói liên miên, nghiêm túc phân tích sự lợi - hại trong chuyện này, cô lại lần nữa cảm nhận được tình mẹ mãnh liệt từ trên người đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro