Giao Lưu
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Tiêu Ân Đức nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cảm thán một câu, quả nhiên là sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau càng giỏi hơn thế hệ trước.
Lúc Tiêu Ân Đức đang suy nghĩ chuyện này thì truyền đến tiếng gõ cửa của cô ý tá ở bên ngoài.
“Bác sĩ Tiêu, có bệnh nhân cần bác sĩ qua đó xem một chút.”
“Được, tôi đến ngay.”
=
Buổi chiều.
Lục Hoa Minh tỉnh lại.
Lục Kiều thấy Lục Hoa Minh tỉnh lại thì lập tức chạy đi tìm bác sĩ đến, sau khi bác sĩ kiểm tra thì dặn dò cho ăn chút đồ ăn lỏng, đồng thời còn đặc biệt nhấn mạnh không được ăn đồ ăn dầu mỡ cay nồng, phải ăn đồ ăn thanh đạm, nếu không thì không có lợi cho sự khôi phục vết thương.
Lý Thúy Hoa vẫn chưa đến, Lục Kiều dặn dò Lục Hoa Minh vài câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài mua đồ ăn.
Ở cùng phòng bệnh với Lục Hoa Minh còn có một bệnh nhân khác, là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, từ khí chất thì có thể nhìn ra là thân phận không tầm thường.
Quan trọng là người đàn ông đó còn có người chuyên môn chăm sóc, đợi đến khi Lục Kiều đi ra khỏi phòng thì người đàn ông đó buông tờ báo trong tay xuống, mở miệng nói với Lục Hoa Minh với vẻ rất thiện chí:
“Người vừa rồi là con gái ông sao? Con gái ông thật sự có lòng.”
“Khà khà, đúng vậy, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này, con gái tôi vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.” Nhắc đến con gái, Lục Hoa Minh cảm thấy vết thương cũng không còn đau như vậy nữa.
“Có phải vậy không, nhà tôi chỉ có một thằng nhóc thối, ôi giời, thật sự là làm cho tôi đau đầu, học hành không tiến bộ còn suốt ngày cà lơ phất phơ, đánh đau cũng không sợ.”
“Vậy thì ông vất vả rồi, chỉ có điều tôi cảm thấy con trai thì nghịch một chút cũng không sao, sau này sẽ từ từ hiểu chuyện.”
“Hy vọng là thế, tôi nằm viện mà nó cũng không đến thăm một lần, không biết là chạy đi đâu rồi.”
Hai người đàn ông tôi một câu ông một câu, trò chuyện rất có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Đợi đến khi Lục Kiều mang theo đồ ăn đi vào phòng bệnh thì Lục Hoa Minh đã xưng anh gọi em với ông chú giường bên cạnh rồi.
Lục Kiều đi vào với vẻ mặt mờ mịt, không biết là trong khoảng thời gian ngắn mà cô không có mặt ở đây thì làm sao mà hai người chung phòng bệnh này lại xưng anh em rồi.
Lục Kiều ngồi trên ghế trong phòng bệnh, mở cháo hoa mới mua ra, đút từng muỗng từng muỗng cho Lục Hoa Minh ăn.
Lúc Tiêu Ân Đức đang suy nghĩ chuyện này thì truyền đến tiếng gõ cửa của cô ý tá ở bên ngoài.
“Bác sĩ Tiêu, có bệnh nhân cần bác sĩ qua đó xem một chút.”
“Được, tôi đến ngay.”
=
Buổi chiều.
Lục Hoa Minh tỉnh lại.
Lục Kiều thấy Lục Hoa Minh tỉnh lại thì lập tức chạy đi tìm bác sĩ đến, sau khi bác sĩ kiểm tra thì dặn dò cho ăn chút đồ ăn lỏng, đồng thời còn đặc biệt nhấn mạnh không được ăn đồ ăn dầu mỡ cay nồng, phải ăn đồ ăn thanh đạm, nếu không thì không có lợi cho sự khôi phục vết thương.
Lý Thúy Hoa vẫn chưa đến, Lục Kiều dặn dò Lục Hoa Minh vài câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài mua đồ ăn.
Ở cùng phòng bệnh với Lục Hoa Minh còn có một bệnh nhân khác, là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, từ khí chất thì có thể nhìn ra là thân phận không tầm thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan trọng là người đàn ông đó còn có người chuyên môn chăm sóc, đợi đến khi Lục Kiều đi ra khỏi phòng thì người đàn ông đó buông tờ báo trong tay xuống, mở miệng nói với Lục Hoa Minh với vẻ rất thiện chí:
“Người vừa rồi là con gái ông sao? Con gái ông thật sự có lòng.”
“Khà khà, đúng vậy, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này, con gái tôi vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.” Nhắc đến con gái, Lục Hoa Minh cảm thấy vết thương cũng không còn đau như vậy nữa.
“Có phải vậy không, nhà tôi chỉ có một thằng nhóc thối, ôi giời, thật sự là làm cho tôi đau đầu, học hành không tiến bộ còn suốt ngày cà lơ phất phơ, đánh đau cũng không sợ.”
“Vậy thì ông vất vả rồi, chỉ có điều tôi cảm thấy con trai thì nghịch một chút cũng không sao, sau này sẽ từ từ hiểu chuyện.”
“Hy vọng là thế, tôi nằm viện mà nó cũng không đến thăm một lần, không biết là chạy đi đâu rồi.”
Hai người đàn ông tôi một câu ông một câu, trò chuyện rất có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Đợi đến khi Lục Kiều mang theo đồ ăn đi vào phòng bệnh thì Lục Hoa Minh đã xưng anh gọi em với ông chú giường bên cạnh rồi.
Lục Kiều đi vào với vẻ mặt mờ mịt, không biết là trong khoảng thời gian ngắn mà cô không có mặt ở đây thì làm sao mà hai người chung phòng bệnh này lại xưng anh em rồi.
Lục Kiều ngồi trên ghế trong phòng bệnh, mở cháo hoa mới mua ra, đút từng muỗng từng muỗng cho Lục Hoa Minh ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro