Không Cho Đến B...
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Lưu Quảng Ninh nhìn vẻ mặt âm trầm của mẹ già, khóe miệng anh ấy giật giật, cuối cùng cũng nhịn lời muốn nói xuống. Anh đi đến bên cạnh rửa mặt rồi vào phòng.
"Hồng Táo, anh đã về rồi." Lưu Quảng Ninh vừa nói vừa đóng cửa.
Đợi đến khi cửa đóng lại rồi nhưng vẫn không nghe thấy Lý Hồng Táo lên tiếng. Trong lòng thoáng chốc Lưu Quảng Ninh rớt "lộp bộp", nhìn về phía Lý Hồng Táo nằm trên giường không có động tĩnh gì.
Anh ấy tiến tới từng bước đưa tay lay lay cô ấy: "Hồng Táo, em tỉnh lại đi, Hồng Táo..."
Nhưng mà Lý Hồng Táo nằm trên giường không mở mắt, Lưu Quảng Ninh thoáng trở nên luống cuống, gọi lớn ra bên ngoài phòng: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau đến đây, Hồng Táo không ổn rồi!"
Lưu Quảng Ninh vừa kêu lên thì Vương Lệ Bình đã lập tức vọt vào. Thấy Lý Hồng Táo đang nằm trên giường, Vương Lệ Bình cũng ngạc nhiên:
"Sao lại thế này?"
"Con không biết, con gọi thế nào Hồng Táo cũng không tỉnh lại."
Đầu tiên Vương Lệ Bình liếc nhìn thoáng qua dưới mông Lý Hồng Táo, không thấy máu chảy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta bắt đầu đưa tay véo vào từng vị trí huyệt đạo trên người của Lý Hồng Táo.
Véo hồi lâu Lý Hồng Táo từ từ tỉnh lại, lúc nhìn thấy mẹ chồng và người đàn ông nhà mình thì ngạc nhiên.
Sau khi nghe Lưu Quảng Ninh nói mình ngất xỉu xong, Lý Hồng Táo theo phản xạ sờ sờ bụng mình, bụng truyền đến cảm giác đau đớn không rõ ràng khiến cho trong lòng Lý Hồng Táo càng thêm bất an.
Trong đầu Lý Hồng Táo bỗng dưng hiện lên lời Lục Kiều nói lúc sáng.
Nghĩ đến chuyện đứa nhỏ có thể xảy ra chuyện không may, Lý Hồng Táo nhịn không được mà nói với Lưu Quảng Ninh: "Quảng Ninh, em muốn lên bệnh viện kiểm tra xem thử, bụng em rất khó chịu"
"Cái gì, đi bệnh viện, đi bệnh viện cái gì chứ? Không phải con đã tỉnh lại rồi à, tới bệnh viện không cần tốn tiền sao hả!" Vương Lệ Bình suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hung dữ mắng.
"Quảng Ninh, em đau bụng."
Lưu Quảng Ninh thấy Lý Hồng Táo vừa mới tỉnh lại nên vẻ mặt còn rất tái nhợt, nhưng nghĩ đến lời mẹ nói đi bệnh viện sẽ phải tiêu tiền, Lưu Quảng Ninh trở nên do dự, theo phản xạ nhìn qua về phía mẹ mình.
Vương Lệ Bình đối diện với ánh mắt của Lưu Quảng Ninh, vẻ mặt sầm xuống.
Bà ta hùng hùng hổ hổ lên tiếng nói:
"Không được phép tới bệnh viện, tiền trong nhà cũng không phải có gió lớn thổi tới. Hơn nữa, vợ nhà ai khi sinh con mà chẳng phải như thế này chứ? Vợ của con thì cao quý hơn được bao nhiêu?”
“Lúc trước lúc mẹ sinh con ra, buổi sáng mẹ còn phải làm việc kiếm tiền ở trong ruộng, buổi chiều về tới nhà thì sinh luôn, cũng không hề xảy ra chuyện gì cả. Phụ nữ sinh con giống như đi vệ sinh, vừa ngồi xổm xuống là con đã ra ngoài, đám đàn ông mấy đứa không biết thì đừng nghĩ lung tung!"
"Hồng Táo, anh đã về rồi." Lưu Quảng Ninh vừa nói vừa đóng cửa.
Đợi đến khi cửa đóng lại rồi nhưng vẫn không nghe thấy Lý Hồng Táo lên tiếng. Trong lòng thoáng chốc Lưu Quảng Ninh rớt "lộp bộp", nhìn về phía Lý Hồng Táo nằm trên giường không có động tĩnh gì.
Anh ấy tiến tới từng bước đưa tay lay lay cô ấy: "Hồng Táo, em tỉnh lại đi, Hồng Táo..."
Nhưng mà Lý Hồng Táo nằm trên giường không mở mắt, Lưu Quảng Ninh thoáng trở nên luống cuống, gọi lớn ra bên ngoài phòng: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau đến đây, Hồng Táo không ổn rồi!"
Lưu Quảng Ninh vừa kêu lên thì Vương Lệ Bình đã lập tức vọt vào. Thấy Lý Hồng Táo đang nằm trên giường, Vương Lệ Bình cũng ngạc nhiên:
"Sao lại thế này?"
"Con không biết, con gọi thế nào Hồng Táo cũng không tỉnh lại."
Đầu tiên Vương Lệ Bình liếc nhìn thoáng qua dưới mông Lý Hồng Táo, không thấy máu chảy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta bắt đầu đưa tay véo vào từng vị trí huyệt đạo trên người của Lý Hồng Táo.
Véo hồi lâu Lý Hồng Táo từ từ tỉnh lại, lúc nhìn thấy mẹ chồng và người đàn ông nhà mình thì ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nghe Lưu Quảng Ninh nói mình ngất xỉu xong, Lý Hồng Táo theo phản xạ sờ sờ bụng mình, bụng truyền đến cảm giác đau đớn không rõ ràng khiến cho trong lòng Lý Hồng Táo càng thêm bất an.
Trong đầu Lý Hồng Táo bỗng dưng hiện lên lời Lục Kiều nói lúc sáng.
Nghĩ đến chuyện đứa nhỏ có thể xảy ra chuyện không may, Lý Hồng Táo nhịn không được mà nói với Lưu Quảng Ninh: "Quảng Ninh, em muốn lên bệnh viện kiểm tra xem thử, bụng em rất khó chịu"
"Cái gì, đi bệnh viện, đi bệnh viện cái gì chứ? Không phải con đã tỉnh lại rồi à, tới bệnh viện không cần tốn tiền sao hả!" Vương Lệ Bình suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hung dữ mắng.
"Quảng Ninh, em đau bụng."
Lưu Quảng Ninh thấy Lý Hồng Táo vừa mới tỉnh lại nên vẻ mặt còn rất tái nhợt, nhưng nghĩ đến lời mẹ nói đi bệnh viện sẽ phải tiêu tiền, Lưu Quảng Ninh trở nên do dự, theo phản xạ nhìn qua về phía mẹ mình.
Vương Lệ Bình đối diện với ánh mắt của Lưu Quảng Ninh, vẻ mặt sầm xuống.
Bà ta hùng hùng hổ hổ lên tiếng nói:
"Không được phép tới bệnh viện, tiền trong nhà cũng không phải có gió lớn thổi tới. Hơn nữa, vợ nhà ai khi sinh con mà chẳng phải như thế này chứ? Vợ của con thì cao quý hơn được bao nhiêu?”
“Lúc trước lúc mẹ sinh con ra, buổi sáng mẹ còn phải làm việc kiếm tiền ở trong ruộng, buổi chiều về tới nhà thì sinh luôn, cũng không hề xảy ra chuyện gì cả. Phụ nữ sinh con giống như đi vệ sinh, vừa ngồi xổm xuống là con đã ra ngoài, đám đàn ông mấy đứa không biết thì đừng nghĩ lung tung!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro