Không Giống Lúc...
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Nhà cũ của nhà họ Lục bây giờ chỉ có ông cụ Lục và bà cụ Lục ở lại, về phần ba anh em nhà họ Lục thì mấy năm trước đã tự mình xây nhà mình ở riêng rồi.
Bây giờ hai ông bà cụ vẫn còn khỏe mạnh, có thể tự mình lo chuyện ăn uống.
Ông cụ đã dành cả đời để chăm sóc hoa màu trong ruộng rồi, bây giờ đến cái tuổi này rồi nhưng mà làm việc cũng không thua kém thanh niên là bao.
Ba anh em nhà họ Lục mỗi năm đều cho hai ông bà cụ một chút tiền hiếu kính, ăn Tết cũng có lễ.
Về phần cho cái gì, cho bao nhiêu, trước nay ông cụ và bà cụ chưa từng nói gì, cho thì nhận, không cho thì trong lòng biết thể là được rồi.
Phòng ở của nhà cũ không lớn, sân cũng không rộng, dưới mái hiên bên cạnh còn bày dụng cụ làm nông.
Lục Kiều đi vào trong, người đầu tiên Lục Kiều nhìn thấy là ông cụ và bà cụ đang ngồi trong sân.
Tướng mạo của ba anh em nhà họ Lục đều giống ông cụ, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, còn dáng người cũng rất cao.
Bây giờ tuy ông cụ đã là một ông cụ tóc bạc hết hai bên thái dương nhưng mà nhìn vẫn là một ông cụ đẹp lão.
Lần đầu tiên Lục Kiều trông thấy bà cụ là quan sát đôi chân nhỏ của bà cụ, khí chất cao nhã, tóc được bà cụ chải thành búi buộc sau gáy, ngũ quan rất tinh xảo và thanh tú, là một bà cụ đặc biệt có vận vị.
Lúc ánh mắt của Lục Kiều nhìn qua bà cụ thì bà cụ đã mẫn cảm phát hiện được ánh mắt của Lục Kiều, ngước mắt lên, khi bà cụ đối diện với ánh mắt thản nhiên của cô thì hơi sửng sốt trong chớp mắt.
Dường như Ngô Thu Bình không có ấn tượng gì đặc biệt với đứa con gái này của nhà con cả.
Ngô Thu Bình cũng không phải là người có tính cách thích trông trẻ con, cho nên nhiều trôi qua như vậy, cháu trai cháu gái cũng không thân thiết với bà cụ lắm, nhưng mà lúc này bỗng nhiên bà cụ lại có hứng thú đối với cô cháu gái Lục Kiều này.
Chỉ là bỗng nhiên trở nên không giống trước nữa, thú vị đấy.
Lục Kiều đối diện với ánh mắt của bà cụ, rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt bà cụ có sự hứng thú, đôi môi mềm mại của cô nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cũng cảm thấy bà cụ này có chút thú vị.
“Đến rồi thì chuẩn bị cơm tối thôi.” Ngô Thu Bình quay đầu lại về phía Lục Hoa Minh lên tiếng.
Nói xong, bà cụ lại dẫn Lý Thúy Hoa và Giang Thu Nguyệt đi vào phòng bếp bận rộn, Lục Kiều được ông cụ gọi vào trong nhà nói chuyện.
Bây giờ hai ông bà cụ vẫn còn khỏe mạnh, có thể tự mình lo chuyện ăn uống.
Ông cụ đã dành cả đời để chăm sóc hoa màu trong ruộng rồi, bây giờ đến cái tuổi này rồi nhưng mà làm việc cũng không thua kém thanh niên là bao.
Ba anh em nhà họ Lục mỗi năm đều cho hai ông bà cụ một chút tiền hiếu kính, ăn Tết cũng có lễ.
Về phần cho cái gì, cho bao nhiêu, trước nay ông cụ và bà cụ chưa từng nói gì, cho thì nhận, không cho thì trong lòng biết thể là được rồi.
Phòng ở của nhà cũ không lớn, sân cũng không rộng, dưới mái hiên bên cạnh còn bày dụng cụ làm nông.
Lục Kiều đi vào trong, người đầu tiên Lục Kiều nhìn thấy là ông cụ và bà cụ đang ngồi trong sân.
Tướng mạo của ba anh em nhà họ Lục đều giống ông cụ, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, còn dáng người cũng rất cao.
Bây giờ tuy ông cụ đã là một ông cụ tóc bạc hết hai bên thái dương nhưng mà nhìn vẫn là một ông cụ đẹp lão.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần đầu tiên Lục Kiều trông thấy bà cụ là quan sát đôi chân nhỏ của bà cụ, khí chất cao nhã, tóc được bà cụ chải thành búi buộc sau gáy, ngũ quan rất tinh xảo và thanh tú, là một bà cụ đặc biệt có vận vị.
Lúc ánh mắt của Lục Kiều nhìn qua bà cụ thì bà cụ đã mẫn cảm phát hiện được ánh mắt của Lục Kiều, ngước mắt lên, khi bà cụ đối diện với ánh mắt thản nhiên của cô thì hơi sửng sốt trong chớp mắt.
Dường như Ngô Thu Bình không có ấn tượng gì đặc biệt với đứa con gái này của nhà con cả.
Ngô Thu Bình cũng không phải là người có tính cách thích trông trẻ con, cho nên nhiều trôi qua như vậy, cháu trai cháu gái cũng không thân thiết với bà cụ lắm, nhưng mà lúc này bỗng nhiên bà cụ lại có hứng thú đối với cô cháu gái Lục Kiều này.
Chỉ là bỗng nhiên trở nên không giống trước nữa, thú vị đấy.
Lục Kiều đối diện với ánh mắt của bà cụ, rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt bà cụ có sự hứng thú, đôi môi mềm mại của cô nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cũng cảm thấy bà cụ này có chút thú vị.
“Đến rồi thì chuẩn bị cơm tối thôi.” Ngô Thu Bình quay đầu lại về phía Lục Hoa Minh lên tiếng.
Nói xong, bà cụ lại dẫn Lý Thúy Hoa và Giang Thu Nguyệt đi vào phòng bếp bận rộn, Lục Kiều được ông cụ gọi vào trong nhà nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro