Khuyên Bảo
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Lục Kiều suy nghĩ cẩn thận một hồi, hình như, hình như nếu cô không xuyên vào cơ thể này, hiện giờ nguyên thân hẳn là đã hết cảnh diễn trong kịch bản rồi.
Ôi vãi chưởng, cô đã làm sai điều gì mà bị ông trời chơi một vố như vậy?
Cô đang sống yên lành, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, ông trời một lời không hợp lập tức ném cô đến đây. Chuyện gì vậy trời?
"Kẹt!" Cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Lý Thúy Hoa bưng canh trứng đi vào.
Lý Thúy Hoa, mẹ của thân xác này.
Lý Thúy Hoa đi cầm canh trứng đi đến bên giường Lục Kiều, đặt bát lên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó cúi người xuống cẩn thận đỡ cô tựa vào đầu giường.
Lục Kiều thấy bà mẹ hờ này định đút canh cho mình, vội vàng giơ tay nhận lấy canh trứng trong tay đối phương, mỉm cười dịu dàng:
"Mẹ ơi, con tự mình uống được."
"Được, con tự uống đi, nhóc con này còn xấu hổ nữa chứ? Lúc còn bé không phải mẹ vẫn đút cho con sao? Hai tuổi bảo con ăn một mình, con còn quấn lấy mẹ đòi mẹ đút đấy!" Lý Thúy Hoa bật cười, trêu chọc con gái hai câu.
Khóe miệng Lục Kiều giật giật, tỏ ý... đó là nguyên thân, không phải cô.
"Mẹ ơi, con lớn rồi."
Xuyên đến thế giới này ba ngày, Lục Kiều biết rất rõ Lý Thúy Hoa cưng chiều cô con gái này đến mức nào, quả thực là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
"Lớn rồi cũng là con gái mẹ, hơn nữa con mới mười bảy tuổi, vẫn còn là cô bé." Lý Thúy Hoa nhớ đến dáng vẻ bụ bẫm xinh xắn lúc nhỏ của Lục Kiều, lại không khỏi cảm thán, chớp mắt mà con gái đã lớn thế này.
Đã đến tuổi cập kê rồi, Lý Thúy Hoa giơ tay xoa đầu Lục Kiều, trong mắt toàn là yêu thương.
"Kiều Kiều, con cũng đừng thương nhớ cái tên Tưởng Thanh Tùng kia nữa. Con xem bà già nhà họ Tưởng kia kìa, vừa nhìn đã biết là người ghê gớm rồi, con biết để Tưởng Thanh Tùng đồng ý kết hôn với Lục Dao, bà ta đã làm gì không?"
Lý Thúy Hoa liếc mắt nhìn con gái, sau đó mới nói tiếp:
"Thắt cổ cũng làm ra được rồi đó, thật sự thắt cổ đó! Bà già sư tử Hà Đông đó thật tàn nhẫn với bản thân, để cho Tưởng Thanh Tùng phải mềm lòng bằng được, hai hôm nay đi ra ngoài, trên cổ bà ta vẫn còn vết hằn!"
"Tưởng Thanh Tùng gặp phải một bà mẹ như thế, không biết kiếp trước đã làm ra chuyện thất đức gì. Kiều Kiều, mẹ nói với con, con phải cắt đứt với Tưởng Thanh Tùng đi."
"Đợi sức khỏe con tốt lên, mẹ sẽ tìm cho con một người thành phố, đến lúc đó con gái mẹ chính là người thành phố rồi, phúc lớn lắm đó! Còn có phúc hơn cả Lục Dao!"
Ôi vãi chưởng, cô đã làm sai điều gì mà bị ông trời chơi một vố như vậy?
Cô đang sống yên lành, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, ông trời một lời không hợp lập tức ném cô đến đây. Chuyện gì vậy trời?
"Kẹt!" Cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Lý Thúy Hoa bưng canh trứng đi vào.
Lý Thúy Hoa, mẹ của thân xác này.
Lý Thúy Hoa đi cầm canh trứng đi đến bên giường Lục Kiều, đặt bát lên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó cúi người xuống cẩn thận đỡ cô tựa vào đầu giường.
Lục Kiều thấy bà mẹ hờ này định đút canh cho mình, vội vàng giơ tay nhận lấy canh trứng trong tay đối phương, mỉm cười dịu dàng:
"Mẹ ơi, con tự mình uống được."
"Được, con tự uống đi, nhóc con này còn xấu hổ nữa chứ? Lúc còn bé không phải mẹ vẫn đút cho con sao? Hai tuổi bảo con ăn một mình, con còn quấn lấy mẹ đòi mẹ đút đấy!" Lý Thúy Hoa bật cười, trêu chọc con gái hai câu.
Khóe miệng Lục Kiều giật giật, tỏ ý... đó là nguyên thân, không phải cô.
"Mẹ ơi, con lớn rồi."
Xuyên đến thế giới này ba ngày, Lục Kiều biết rất rõ Lý Thúy Hoa cưng chiều cô con gái này đến mức nào, quả thực là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
"Lớn rồi cũng là con gái mẹ, hơn nữa con mới mười bảy tuổi, vẫn còn là cô bé." Lý Thúy Hoa nhớ đến dáng vẻ bụ bẫm xinh xắn lúc nhỏ của Lục Kiều, lại không khỏi cảm thán, chớp mắt mà con gái đã lớn thế này.
Đã đến tuổi cập kê rồi, Lý Thúy Hoa giơ tay xoa đầu Lục Kiều, trong mắt toàn là yêu thương.
"Kiều Kiều, con cũng đừng thương nhớ cái tên Tưởng Thanh Tùng kia nữa. Con xem bà già nhà họ Tưởng kia kìa, vừa nhìn đã biết là người ghê gớm rồi, con biết để Tưởng Thanh Tùng đồng ý kết hôn với Lục Dao, bà ta đã làm gì không?"
Lý Thúy Hoa liếc mắt nhìn con gái, sau đó mới nói tiếp:
"Thắt cổ cũng làm ra được rồi đó, thật sự thắt cổ đó! Bà già sư tử Hà Đông đó thật tàn nhẫn với bản thân, để cho Tưởng Thanh Tùng phải mềm lòng bằng được, hai hôm nay đi ra ngoài, trên cổ bà ta vẫn còn vết hằn!"
"Tưởng Thanh Tùng gặp phải một bà mẹ như thế, không biết kiếp trước đã làm ra chuyện thất đức gì. Kiều Kiều, mẹ nói với con, con phải cắt đứt với Tưởng Thanh Tùng đi."
"Đợi sức khỏe con tốt lên, mẹ sẽ tìm cho con một người thành phố, đến lúc đó con gái mẹ chính là người thành phố rồi, phúc lớn lắm đó! Còn có phúc hơn cả Lục Dao!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro