Ở Với Cha Mẹ Kh...
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Người đàn ông vẻ mặt không đổi nghe bạn tốt nói không dứt miệng thì trong đầu không hỏi nghĩ đến đôi mắt ngập nước sâu sắc đó, nghĩ đến cặp mắt đó, người đàn ông khẽ mím mím đôi môi mỏng, mở miệng nói:
“Ở đây không phải là bộ đội, đừng có mở miệng nói lung ta lung tung, nói chuyện chú ý chút, hơn nữa, cô gái đó tuổi còn nhỏ, cậu nói lung tung sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy.”
Giọng nói của người đàn ông trầm trầm dày dày, mang theo một chút khàn khàn, rất có tính hấp dẫn.
Cận Vĩ Quốc kinh ngạc nhìn sang phía bạn tốt, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên:
“Ôi, bất ngờ chưa này, vừa rồi ở trong sân cậu chú ý đến cô gái nhỏ người ta à? Nếu không thì sao tôi nói thế mà cậu lại biết là cô gái nào?”
Trông thấy người đàn ông không lên tiếng, Cận Vĩ Quốc lại cười he he tiếp tục mở miệng nói: “Chà chà chà, Phó Hàn Tranh, từ khi nào thì cậu cũng để ý đến cô gái nhỏ đó?”
“Cút đi, tôi cũng không mù!” Phó Hàn Tranh không để ý đến lời trêu chọc của bạn tốt, trực tiếp quay người lại đi vào phía trong sân.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, Phó Hàn Tranh vừa đi vào sân thì đã thấy một dáng người nhỏ bé mảnh mai, ánh mắt theo phản xạ tự nhiên lại dừng lại trên người cô gái nhỏ một lát.
Chỉ mấy giây sau thì Phó Hàn Tranh lại vội vàng dời ánh mắt đi.
Phó Hàn Tranh không thể không thừa nhận lời mà Cận Vĩ Quốc vừa nói, mặc dù cô gái nhỏ trông không lớn tuổi lắm, nhưng mà dung mạo môi hồng răng trắng nhìn có vẻ yêu kiều mềm mại, làm cho người ta có một cảm giác vỗ cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Trong một góc ít người, thực ra Lục Kiều không hề ngoan ngoãn, bởi vì, không biết là vừa rồi mẹ cô nghe nói cái gì mà không ngừng nghe ngóng về người đàn ông vừa rồi.
Lục Kiều không hiểu, người đàn ông vừa rồi có liên quan gì đến cô chứ, mẹ cô nghe ngóng người ta làm gì?
“Kiều Kiều, con có nghe mẹ nói chuyện không đấy? Vừa rồi Tưởng Thanh Tùng dẫn đến hai người đàn ông có lai lịch thế nào? Còn nữa, bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu?”
Nghe thấy mẹ già hỏi câu này, Lục Kiều dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là mẹ già đang tính toán cái gì.
“Mẹ, con cũng không biết người ta, còn không nói chuyện một câu nào thì làm sao con biết được lai lịch của người ta, bao nhiêu tuổi, người ở đâu chứ?” Lục Kiều chu môi một cái, đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Lý Thúy Hoa, mềm mại làm nũng nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ những chuyện không đâu, con còn chưa tròn mười bảy tuổi, mẹ quan tâm những thứ kia làm gì, con gái ở nhà với cha mẹ không tốt hơn sao?”
“Ở đây không phải là bộ đội, đừng có mở miệng nói lung ta lung tung, nói chuyện chú ý chút, hơn nữa, cô gái đó tuổi còn nhỏ, cậu nói lung tung sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy.”
Giọng nói của người đàn ông trầm trầm dày dày, mang theo một chút khàn khàn, rất có tính hấp dẫn.
Cận Vĩ Quốc kinh ngạc nhìn sang phía bạn tốt, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên:
“Ôi, bất ngờ chưa này, vừa rồi ở trong sân cậu chú ý đến cô gái nhỏ người ta à? Nếu không thì sao tôi nói thế mà cậu lại biết là cô gái nào?”
Trông thấy người đàn ông không lên tiếng, Cận Vĩ Quốc lại cười he he tiếp tục mở miệng nói: “Chà chà chà, Phó Hàn Tranh, từ khi nào thì cậu cũng để ý đến cô gái nhỏ đó?”
“Cút đi, tôi cũng không mù!” Phó Hàn Tranh không để ý đến lời trêu chọc của bạn tốt, trực tiếp quay người lại đi vào phía trong sân.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, Phó Hàn Tranh vừa đi vào sân thì đã thấy một dáng người nhỏ bé mảnh mai, ánh mắt theo phản xạ tự nhiên lại dừng lại trên người cô gái nhỏ một lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ mấy giây sau thì Phó Hàn Tranh lại vội vàng dời ánh mắt đi.
Phó Hàn Tranh không thể không thừa nhận lời mà Cận Vĩ Quốc vừa nói, mặc dù cô gái nhỏ trông không lớn tuổi lắm, nhưng mà dung mạo môi hồng răng trắng nhìn có vẻ yêu kiều mềm mại, làm cho người ta có một cảm giác vỗ cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Trong một góc ít người, thực ra Lục Kiều không hề ngoan ngoãn, bởi vì, không biết là vừa rồi mẹ cô nghe nói cái gì mà không ngừng nghe ngóng về người đàn ông vừa rồi.
Lục Kiều không hiểu, người đàn ông vừa rồi có liên quan gì đến cô chứ, mẹ cô nghe ngóng người ta làm gì?
“Kiều Kiều, con có nghe mẹ nói chuyện không đấy? Vừa rồi Tưởng Thanh Tùng dẫn đến hai người đàn ông có lai lịch thế nào? Còn nữa, bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu?”
Nghe thấy mẹ già hỏi câu này, Lục Kiều dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là mẹ già đang tính toán cái gì.
“Mẹ, con cũng không biết người ta, còn không nói chuyện một câu nào thì làm sao con biết được lai lịch của người ta, bao nhiêu tuổi, người ở đâu chứ?” Lục Kiều chu môi một cái, đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Lý Thúy Hoa, mềm mại làm nũng nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ những chuyện không đâu, con còn chưa tròn mười bảy tuổi, mẹ quan tâm những thứ kia làm gì, con gái ở nhà với cha mẹ không tốt hơn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro