Thiên Nhãn
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
“Đúng đúng đúng, nhanh đi về nhà thôi, trong nhà có quạt điện, ngày hôm nay nóng quá.” Lâm Phượng ở bên cạnh nói một câu rồi dẫn theo mấy người họ tiếp tục đi lên.
Mấy phút sau thì mấy người họ đã ngồi trong nhà được quạt thổi mát, Lục Kiều nhìn chiếc quạt đồ cổ phát ra tiếng ‘cót két cót két’, tâm tư thì vẫn ở trên người cô gái nhỏ lúc nãy gặp ở cầu thang.
Vừa rồi cái bóng đen phía sau lưng cô gái nhỏ đó cũng không phải là cái bóng bình thường, mà là oán khí tụ lại thành hồn phách, hồn phách không sợ ánh nắng, sau khi hấp thu được năng lượng nhất định thì sẽ trở thành hung hồn.
Hung hồn, vừa nghe đã biết không phải là đồ tốt lành gì, oán khí rất lớn.
Chỉ có điều hồn phách này đã làm cho Lục Kiều bất ngờ, thế mà đôi mắt này lại nhìn thấy thứ đồ đó.
Đây chính là ‘thiên nhãn’ mà người trong giới huyền học tha thiết mơ ước.
Cái gọi là ‘thiên nhãn’ là chỉ một trong con mắt trong Phật giáo, có thể nhìn thấu được sáu cõi, xa gần, trên dưới, trước sau, trong ngoài và tương lai, còn được người ta gọi là mắt của thiên thần.
Thế hệ trước thường nói lúc trẻ con được sinh ra chưa lớn lắm thì có thể nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu mà người lớn không nhìn thấy, thực ra thì tâm linh của trẻ con là sạch sẽ nhất, có đôi khi trông thấy một thứ gì đó cũng không phân biệt được rõ ràng.
Trong lòng một số người, huyền học đều là trò bịp gạt người, thực ra không phải thế, có một số việc cũng không phải là mình không biết thì là không có, vạn vật trên thế gian đều có lý do tồn tại của nó.
Bây giờ Lục Kiều biết đôi mắt này đặc biệt, bỗng nhiên cô hiểu được vì sao mà từ nhỏ nguyên thân đã yếu ớt.
Có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không nhìn thấy, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của nguyên thân rất dễ trêu chọc mấy thứ bẩn thỉu, tiếp xúc với thứ gì đó nhiều thì đương nhiên là thân thể sẽ không khỏe rồi.
Giữa trưa khoảng mười hai giờ, Lục Thu Minh và Lục Hướng Bắc cùng nhau về đến nhà, Lục Thu Minh đeo một cái kính nhìn rất nhã nhặn, cho người ta cảm giác là một thư sinh, tướng mạo cũng rất giống người nhà họ Lục.
Ngoại hình của Lục Hướng Bắc thì tương đối giống Lâm Phượng, thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt mang theo sự ngây thơ.
Sau khi Lục Hướng Bắc vào nhà thì lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác cả, bác gái ạ.”
Sau đó, ánh mắt của Lục Hướng Bắc rơi vào trên người Lục Kiều, mở miệng chào một câu không được thân thiện lắm: “Chào chị.”
Mấy phút sau thì mấy người họ đã ngồi trong nhà được quạt thổi mát, Lục Kiều nhìn chiếc quạt đồ cổ phát ra tiếng ‘cót két cót két’, tâm tư thì vẫn ở trên người cô gái nhỏ lúc nãy gặp ở cầu thang.
Vừa rồi cái bóng đen phía sau lưng cô gái nhỏ đó cũng không phải là cái bóng bình thường, mà là oán khí tụ lại thành hồn phách, hồn phách không sợ ánh nắng, sau khi hấp thu được năng lượng nhất định thì sẽ trở thành hung hồn.
Hung hồn, vừa nghe đã biết không phải là đồ tốt lành gì, oán khí rất lớn.
Chỉ có điều hồn phách này đã làm cho Lục Kiều bất ngờ, thế mà đôi mắt này lại nhìn thấy thứ đồ đó.
Đây chính là ‘thiên nhãn’ mà người trong giới huyền học tha thiết mơ ước.
Cái gọi là ‘thiên nhãn’ là chỉ một trong con mắt trong Phật giáo, có thể nhìn thấu được sáu cõi, xa gần, trên dưới, trước sau, trong ngoài và tương lai, còn được người ta gọi là mắt của thiên thần.
Thế hệ trước thường nói lúc trẻ con được sinh ra chưa lớn lắm thì có thể nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu mà người lớn không nhìn thấy, thực ra thì tâm linh của trẻ con là sạch sẽ nhất, có đôi khi trông thấy một thứ gì đó cũng không phân biệt được rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng một số người, huyền học đều là trò bịp gạt người, thực ra không phải thế, có một số việc cũng không phải là mình không biết thì là không có, vạn vật trên thế gian đều có lý do tồn tại của nó.
Bây giờ Lục Kiều biết đôi mắt này đặc biệt, bỗng nhiên cô hiểu được vì sao mà từ nhỏ nguyên thân đã yếu ớt.
Có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không nhìn thấy, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của nguyên thân rất dễ trêu chọc mấy thứ bẩn thỉu, tiếp xúc với thứ gì đó nhiều thì đương nhiên là thân thể sẽ không khỏe rồi.
Giữa trưa khoảng mười hai giờ, Lục Thu Minh và Lục Hướng Bắc cùng nhau về đến nhà, Lục Thu Minh đeo một cái kính nhìn rất nhã nhặn, cho người ta cảm giác là một thư sinh, tướng mạo cũng rất giống người nhà họ Lục.
Ngoại hình của Lục Hướng Bắc thì tương đối giống Lâm Phượng, thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt mang theo sự ngây thơ.
Sau khi Lục Hướng Bắc vào nhà thì lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác cả, bác gái ạ.”
Sau đó, ánh mắt của Lục Hướng Bắc rơi vào trên người Lục Kiều, mở miệng chào một câu không được thân thiện lắm: “Chào chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro